Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1188: Tính toán tường tận

Song phương xảr ra đại chiến, quá trình diễn ra chỉ trong giây lát mà sáu vị Hợp Thể Đại Năng cũng chỉ còn lại hai vị.
Mà Cốt Linh trưởng lão và Tàn Dương trưởng lão đều là lão giả đã tới tuổi xế chiều.
Tại sao có thể như vậy ?
Trong phế tích hoang vu này, ở cố đô rách nát không chịu nổi kia, tại sao lại có một cường giả Bán Tổ!
Tổ cảnh đấy!
Cho dù chỉ là Bán Tổ, cũng là một cánh cửa mà rất nhiều Hợp Thể Đại Năng khó mà chạm đến!
Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu tu sĩ thiên kiêu bước vào Hợp Thể cảnh, trở thành Đại Năng một phương!
Những Đại Năng này có kẻ nào không phải khí vận cường thịnh, gặp vô số kỳ ngộ cơ duyên!
Có ai không phải tồn tại có thanh danh hiển hách!
Nhưng thời gian như còn sông cuồn cuộn trôi qua, sóng lớn đãi cát, những Hợp Thể Đại Năng này có bao nhiêu người có thể bước qua một bước kia, đạt tới Đại Thừa cảnh!
Đừng nói là một bước, cho dù chỉ là nửa bước cũng làm khó vô số Đại Năng!
Những Đại Năng này có thủ đoạn thông thiên, có thể chấn nhiếp tứ phương, tung hoành giữa thiên địa chưa có địch thủ, thọ nguyên có tận hai vạn năm, nhưng...
Phần lớn bọn hắn đều dừng bước ở trước tổ cảnh, hao hết thọ nguyên mà chết.
Bước vào Tổ cảnh có thể lĩnh ngộ thần thông, thọ nguyên có thể đạt tới mười vạn năm!
Từ hai vạn năm thọ nguyên đạt đến mười vạn năm thọ nguyên, có thể nhìn thấy khoảng cách giữa hai đại cảnh giới là cực lớn!
Cốt Linh trưởng lão đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, trong đôi mắt lóe ra đủ loại tâm tình rất phức tạp.
Có bối rối, có không cam lòng, có sợ hãi, có hối hận...
Tàn Dương trưởng lão phản ứng cực nhanh, trong lòng không suy nghĩ nhiều như vậy, quyết định thật nhanh, không ngừng nghỉ chút nào, xoay người bỏ chạy!
"Cần gì uổng phí khí lực chứ, ngươi căn bản không trốn thoát đâu."
Ngọc Chân nương nương cười nhạt một tiếng, cất bước tiến lên, giống như vượt qua hạn chế của không gian, trong chớp mắt đã đuổi tới sau lưng Tàn Dương trưởng lão!
"Lão phu liều mạng với ngươi!"
Tàn Dương trưởng lão thấy không trốn thoát được, lập tức quay người, hai mắt đỏ thẫm, hai tay liên tục bắt pháp quyết, gầm nhẹ một tiếng: "Bát Sát, sát thân!"
Thất Sát tông vốn có bảy loại thuật sát phạt.
Nhưng trên thực tế, chỉ có một số ít người trong tông môn biết sau Thất Sát còn có bát Sát, chính là sát thân thuật!
Cái gọi là sát thân thuật, chính là bỏ qua tính mạng của mình, bộc phát ra một công kích kinh khủng nhất!
Khi bí thuật này phóng xuất ra, người chết đầu tiên chính là mình!
Nhục thân của Tàn Dương trưởng lão lấy tốc độ mà mắt trần có thể thấy, nhanh chóng phù lên, mỗi một giọt máu thịt đều tràn ngập pháp lực cường đại, gần như muốn nổ tung!
"Hừ!"
Ngọc Chân nương nương vung khẽ ống tay, một đợt sương lạnh trực tiếp bao phủ Tàn Dương trưởng lão vào trong.
Trong cơ thể Tàn Dương trưởng lão đã sôi trào pháp lực, trong nháy mắt lập tức bình ổn lại, toàn thân trên dưới ngưng tụ ra từng tầng hàn băng, hàn ý rét thấu xương!
"Muốn chết cũng có thể, rời xa ta một chút, đừng để máu tươi bắn đến trên người của ta."
Ngọc Chân nương nương nhíu mày nói.
Nàng vốn ưa sạch sẽ, cho dù vừa trải qua một trận đại chiến, trên người vẫn không nhiễm trần thế, nàng ghét nhất là những thứ dơ bẩn như vết máu.
Từng tầng từng tầng hàn băng bao phủ khiến huyết mạch, pháp lực của Tàn Dương trưởng lão bị đông kết, ngay cả thức hải của ông ta cũng bị hàn khí nhập vào, dần dần ngưng thành băng!
Tàn Dương trưởng lão chỉ có thể trừng lớn hai mắt.
Hàn ý nhập vào khiến đôi mắt của ông ta không động được.
Thời gian dần trôi qua, sương lạnh đã che kín toàn bộ thức hải, trên Nguyên Thần của ông ta cũng che kín bông tuyết, sinh cơ đoạn tuyệt!
Tàn Dương trưởng lão đã bị đông thành một khối băng hình người!
Ngọc Chân nương nương tiện tay vung lên, đập lên trên đó.
Tàn Dương trưởng lão vỡ vụn thành rất nhiều khối băng, không còn chút máu nào bắn ra, thân thể tản ra một chỗ.
Đáng thương cho ông ta vốn đường đường là Đại Năng một phương, vạn năm trước, cũng là cường giả tiếng tăm lừng lẫy trên Bắc vực đại địa, tung hoành vô địch, không nghĩ tới hôm nay lại rơi vào cảnh thần hồn tịch diệt, hài cốt không còn!
Sáu Hợp Thể Đại Năng chỉ còn lại một người.
Cốt Linh trưởng lão không trốn.
Ông ta biết rõ, ở trước mặt Bán Tổ, với năng lực của ông ta thì căn bản sẽ không thể chạy thoát được!
Nhìn bạch y nữ tử đang chậm rãi đi tới, trong lòng Cốt Linh trưởng lão vẫn dâng lên cảm giác cực kì không cam lòng.
Rốt cục, hắn không nhịn được hỏi: "Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào, môn phái nào ?"
"Hỏi những chuyện này làm gì ?" Ngọc Chân nương nương không trả lời mà hỏi lại.
"Ta chỉ là muốn chết minh bạch!"
Cốt Linh trưởng lão khẽ nắm quyền, chậm rãi nói: "Thân là Bán Tổ, tuyệt đối sẽ không phải hạng người vô danh! Ta ở Tu Chân giới đã tu hành hơn hai vạn năm, nhưng chưa từng thấy ngươi!"
Ngọc Chân nương nương lạnh nhạt nói ràng: "Vạn năm trước, ta thâm cư trong cung, gần như không ra ngoài tu chân giới, ngươi tự nhiên chưa từng thấy ta."
"Vạn năm trước ? Trong cung ?"
Cốt Linh trưởng lão sững sờ.
Rất nhanh sau đó, ông ta ý thức được cái gì, tâm thần chấn động, nghẹn ngào nói: "Ngươi, ngươi đến từ đế quốc Đại Càn!"
Dừng lại một chút, Cốt Linh trưởng lão nghĩ đến rồi một nhân vật trong truyền thuyết, lên tiếng kinh hô: "Ngươi là Ngọc phi của đế quốc Đại Càn!"
"Là ta."
Ngọc Chân nương nương gật gật đầu, nói: "Ngươi có thể yên tâm lên đường rồi."
Nhìn ngón tay ngọc của Ngọc Chân nương nương đâm tới, Cốt Linh trưởng lão cay đắng thở dài một tiếng: "Dù có tính toán tường tận, cuối cùng cũng không bù được mệnh số!"
Ầm!
Ngón tay của Ngọc Chân nương nương đã đâm trúng mi tâm của Cốt Linh trưởng lão.
Toàn thân Cốt Linh trưởng lão chấn động, Nguyên Thần tịch diệt, cả người từ giữa không trung rơi xuống, thân vẫn đạo tiêu!
Nhìn qua một màn này, trong lòng đám người Tô Tử Mặc đều hơi xúc động.
Tu Chân giới chính là tàn khốc như vậy.
Hợp Thể Đại Năng, gần như đứng trên đỉnh của Tu Chân giới.
Nhưng những người này đi nhầm một bước, lại rơi vào kết cục thân vẫn đạo tiêu, không được chết tử tế.
Nếu là bình thường, lần này sáu Hợp Thể Đại Năng rời núi, liên thủ muốn bóp chết Tô Tử Mặc, có thể nói là đã nắm chắc thắng lợi, sẽ không có bất kỳ biến cố gì!
Bọn hắn tính tới tất cả mọi biến số có khả năng phát sinh.
Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính.
Bọn hắn thật sự không nghĩ đến nữ tử của đế quốc Đại Càn đã ngủ say vạn năm lại thức tỉnh, là biến số duy nhất của trận chiến tất sát này!
Mà biến số này đã lấy mạng của bọn hắn!
"Đa tạ Ngọc Chân tiền bối ra tay cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích."
Tô Tử Mặc khom mình hành lễ với Ngọc Chân nương nương,.
Lần này, nếu không có Ngọc Chân nương nương ra tay, tất cả bọn hắn đều sẽ dữ nhiều lành ít!
Ngọc Chân nương nương trợn mắt nhìn Tô Tử Mặc một chút, nhàn nhạt nói ràng: "Ta không muốn cứu ngươi, chỉ là không muốn để tiểu hồ ly bị thương."
Mấy người Hầu tử tính tình tùy tiện, cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ nói thầm một tiếng may mắn.
Mấy vị nữ tử ở đây lại vô cùng mẫn cảm.
Ánh mắt đám người Cơ Dao Tuyết, Tiểu Ngưng không nừng nhìn Ngọc Chân nương nương rồi nhìn cả Tô Tử Mặc, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.
Nếu lo lắng tiểu hồ ly bị thương, nàng chỉ cần mang tiểu hồ ly đi là được, làm gì phải xuất thủ ?
Các nàng cứ có cảm giác giữa Tô Tử Mặc cùng vị Ngọc Chân nương nương này còn có chuyện gì đó mà người bên ngoài không biết!
Ánh mắt Ngọc Chân nương nương rơi vào trong ngực Tô Tử Mặc, hỏi: "Tiểu hồ ly, ngươi theo ta đi hay lưu lại ?"
"Nương nương, người cũng lưu lại không tốt sao ?"
Tiểu hồ ly nháy mắt to, rụt hỏi.
Ngọc Chân nương nương lắc lắc đầu, nói: "Ta muốn rời đi."
Dừng lại một chút, Ngọc Chân nương nương lại nói: "Nếu ngươi muốn theo ta đi, ta sẽ mang theo ngươi, đương nhiên sẽ không để ngươi bị ủy khuất. Nhưng nếu ngươi muốn lưu lại, ta cũng sẽ không miễn cưỡng ép ngươi nữa."
"Nương nương, ta cũng không nỡ bỏ ngươi, thế nhưng là, thế nhưng là..."
Tiểu hồ ly khó xử, vẻ mặt xoắn xuýt, không nói được rồi.
Nội tâm của nàng muốn ở lại bên cạnh Tô Tử Mặc, cùng bọn người hầu tử ở cùng một chỗ.
Thời gian sống ở Vạn Yêu cốc không buồn không lo, nàng rất vui vẻ.
Nhưng Ngọc Chân nương nương ngủ say vạn năm, khi tỉnh lại bên cạnh lại không có một cố nhân nào ngày xưa, cô đơn như thế cũng thực đáng thương.
Ngọc Chân nương nương cười một tiếng, nói: "Ta đã hiểu."
Nói xong, nàng quay người rời đi, chỉ có một thanh âm chầm chậm truyền đến: "Tô Tử Mặc, chiếu cố nàng thật tốt, nếu không, ta sẽ tìm tới ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận