Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1943: Người thành thật

Ưng Phi dẫn theo đám người tiến vào trong sơn động, đi chưa được mấy bước đã dừng lại.
"Ưng lão đại, làm sao vậy?"
Một tên Huyền Tiên dò hỏi.
"Có người."
Trong đôi mắt Ưng Phi lập loè tinh quang, nhìn chằm chằm vào hang động hắc ám phía trước, chậm rãi mở miệng, phun ra hai chữ.
Trong lòng đám tu sĩ chấn động, lập tức trở nên khẩn trương, thần sắc đề phòng.
Nhưng vào lúc này, sâu trong hang động hắc ám kia chậm rãi hiện ra một thân ảnh, từ từ đi tới, dần dần rõ ràng dưới ánh mắt của mọi người.
Đây là một nam tử mặt mày thanh tú mặc áo xanh, thân hình có vẻ gầy yếu, nếu trong tay có thêm một cuốn sách thì người này nhìn qua chẳng khác gì thư sinh văn nhược.
Toàn thân tu sĩ mặc áo xanh này sạch sẽ, hoàn cảnh trong Thập Tuyệt ngục tàn khốc máu tanh như vậy, có chút không hợp nhau.
Phần đông tu sĩ trải qua nhiều lần huyết chiến chém giết, toàn thân tràn ngập sát khí, người nào cũng có vẻ hung thần ác sát, nam tử mặc áo xanh này so sánh với cùng bọn hắn thì thực sự được xưng là người vô hại rồi.
Thần kinh căng thẳng của con người, dần dần trầm tĩnh lại.
Ưng Phi cũng không chủ quan.
Hắn biết có thể đi vào trong Thập Tuyệt ngục này, đều không phải là hạng người vô danh gì, hắn sẽ không dễ dàng bị bề ngoài của tu sĩ mặc áo xanh mê hoặc.
"Chỉ có một người?"
Ưng Phi hơi nhíu mày, hỏi một câu.
"Đúng thế."
Tu sĩ mặc áo xanh gật đầu đồng ý.
Phần đông tu sĩ thở nhẹ một hơi, trong mắt đám Huyền Tiên lóe ra hung quang, đã không thể chờ đợi đều muốn ra tay.
Ưng Phi vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Dù sao, khi nãy Đường Tử Y cũng chỉ có một người mà có thể ra tay giết mười mấy người của bọn chúng, rồi nghênh ngang rời đi!
Hơn nữa, Ưng Phi nghĩ tới một chuyện.
Khi nãy Đường Tử Y mới vừa rời khỏi trong sơn động này, mà tu sĩ mặc áo xanh này cũng ở trong sơn động, người này rõ ràng không chết?
"Xưng hô thế nào đây?"
Ưng Phi hỏi.
"Tại hạ Tô Tử Mặc." Áo xanh tu sĩ đáp.
"Ngươi ở trong sơn động này làm gì?"
Ánh mắt Ưng Phi sáng ngời, tiếp tục hỏi.
Tô Tử Mặc nói: "Bên ngoài khắp nơi sát cơ, trong lúc vô tình ta tìm tới nơi này, núp vào. Nếu như chư vị lại tới đây, ta sẽ rời đi, chỗ sơn động này tặng cho chư vị."
Kỳ thật, Tô Tử Mặc cũng mơ hồ đoán được dụng ý của Đường Tử Y.
Nhưng hắn không muốn chém giết cùng những người này, như ý đám thành chủ, thượng tiên bên ngoài kia.
Nói xong, Tô Tử Mặc đi ra phía bên ngoài sơn động.
Lần này, quả thật có chút vượt quá dự kiến của Ưng Phi.
Tên tu sĩ trước mắt này nhìn qua có chút nhát gan, không hề có lực uy hiếp.
Chẳng lẽ là do hắn quá lo lắng?
Bên cạnh có Huyền Tiên đã bắt đầu không nhìn được, không ngừng nhìn về phía Ưng Phi, lộ ra ý hỏi thăm.
Chỉ cần Ưng Phi điểm gật đầu một cái, bọn hắn sẽ lập tức động thủ!
Mắt thấy Tô Tử Mặc sẽ phải lướt qua đám Huyền Tiên, Ưng Phi đột nhiên quát to một tiếng: "Đợi một chút!"
Mấy tên Huyền Tiên di động bước chân, trực tiếp ngăn trước mặt Tô Tử Mặc, sắc mặt bất thiện, mắt lộ ra hung quang.
Tô Tử Mặc dừng chân lại, xoay người nhìn qua Ưng Phi, giống như cười mà không phải cười hỏi: "Đạo hữu còn có chuyện khác?"
"Ngươi giao ra săn bắn lệnh cho ta xem."
Ưng Phi thản nhiên nói.
Bình thường, ở bên trong Thập Tuyệt ngục, lệnh đi săn cực kỳ quan trọng, liên quan đến bài danh cuối cùng trên Thú Liệp Bảng, không có khả năng tùy ý cho người ngoài xem.
Nhưng Tô Tử Mặc căn bản không quan tâm tới Thú Liệp Bảng hay lệnh đi săn gì đó.
Hắn hơi chần chờ, rồi cũng lấy từ trong túi trữ vật ra một tấm lệnh đi săn.
Ưng Phi thấy rõ ràng, trên tấm lệnh đi săn này, trên một mặt có viết tên đúng là Tô Tử Mặc.
Nói cách khác, người này không nói dối.
Mà mặt khác của tấm lệnh đi săn của người này lại trống rỗng!
Ở trong Thập Tuyệt ngục, chỉ cần giết được một tu sĩ, trên mặt khác củ lệnh đi săn sẽ hiện ra con số tương ứng.
Giống như Ưng Phi, trên lệnh đi săn của hắn hôm nay biểu hiện con số chính là 'Hai trăm bảy mươi ba'.
Con số này chứng minh hắn đã tự tay giết hai trăm bảy mươi ba người!
Mà lệnh đi săn của người này lại trống rỗng, có nghĩa là người này tiến vào Thập Tuyệt ngục đến nay, một người đều chưa giết
So sánh với lời nói vừa rồi của người này, hoàn toàn có thể kết luận đây là một kẻ nhát gan sợ phiền phức, nhát gan trung thực.
Đến tận lúc này, Ưng Phi mới triệt để yên lòng, nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc bằng ánh mắt không có ý tốt, cười híp mắt hỏi: "Ngươi gan nhỏ như vậy, sao vẫn chạy tới tham gia hội săn bắn?"
Tô Tử Mặc cũng cười cười, nói: "Ta bị người cưỡng ép mang tới đấy."
"Ha ha ha ha!"
Ưng Phi không nhịn được cười ha hả.
Đám Huyền Tiên chung quanh cũng há miệng cười vang.
Trong mắt Ưng Phi lướt qua một tia sáng lạnh, khẽ vuốt cằm.
Một tên Huyền Tiên mặt rỗ đứng sau lưng Tô Tử Mặc hiểu ý, mặt lộ vẻ sát cơ, đột nhiên ra tay, vung trường đao trong tay chém xuống cổ Tô Tử Mặc!
Huyền Tiên mặt rỗ ra tay ở điểm mù của Tô Tử Mặc, hơn nữa không hề có dấu hiệu nào.
Một đao kia gần như là nắm chắc.
Đám người ở đây đã tưởng tượng ra cảnh thi thể của nam tử áo xanh chia lìa.
Bá!
Trường đao phá không chém xuống, tốc độ cực nhanh.
Một đao kia lại chém vào không trung!
Huyền Tiên mặt rỗ dùng đủ lực lượng, một đao thất bại nên không kịp thu lực, cả người lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
"Hả?"
Ưng Phi nhíu mày.
Người kia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nam tử áo xanh kia vậy mà không chết, thậm chí không có người nào nhìn thấy tu sĩ áo xanh này né tránh một đao này như thế nào!
Một người cười to nói: "Từ mặt rỗ, cho ngươi cơ hội mà ngươi cũng không dùng được! Hay để ta lên đi!"
Trong bóng tối, trên mặt Tô Tử Mặc đã không còn nụ cười, sắc mặt hoàn toàn âm trầm xuống.
Trong lòng của hắn, đúng là không muốn chém giết xung đột Huyền Tiên cùng trong Thập Tuyệt ngục.
Bởi vì, hắn nể tình đám Huyền Tiên này đều bị người điều khiển, đều là người đáng thương, rất nhiều người đều là thân bất do kỷ.
Nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ không ngừng nhường nhịn.
"Như thế nào, không cho ta đi?"
Tô Tử Mặc nhìn về phía Ưng Phi cách đó không xa, chậm rãi hỏi.
Ưng Phi cười nói: "Lấy tính tình của ngươi, dù có rời khỏi nơi đây, thì chắc cũng sống không quá nửa ngày, chẳng bằng hiện tại ở chỗ này, đóng góp một số lượng cho chúng ta đi."
"Vậy cũng được, ta không đi nữa."
Tô Tử Mặc đột nhiên nói.
"Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt."
Ưng Phi vỗ tay cười nói.
Tô Tử Mặc bình tĩnh, thản nhiên nói: "Hiện tại, ta cho các ngươi một cơ hội, hiện tại lập tức cút ra ngoài."
"Hả? Ngươi nói cái gì?"
Vẻ mặt Ưng Phi quái dị, có chút không dám tin tưởng vào những gì mình nghe được.
Huyền Tiên mặt rỗ vừa rồi thất thủ, đã sớm nhịn một cỗ lửa giận, lúc này không thể nhịn được, mắng: "Mẹ kiếp, ngươi trốn ở trong sơn động này, cẩu thả sống đến bây giờ, thực sự cho là mình có bao nhiêu năng lực?"
Lời còn chưa dứt, Huyền Tiên mặt rỗ đã lại ra tay.
"Chết!"
Huyền Tiên mặt rỗ vo cùng tức giận, thúc giục Nguyên Thần, một tay ngưng tụ tiểu thần thông, một tay vung trường đao đánh về phía Thiên Linh Cái của Tô Tử Mặc!
Tiểu thần thông của hắn mới vừa ngưng tụ ra, đã cảm thấy trước mắt hiện lên một bóng người màu xanh.
Một ngón tay thon dài xuất hiện trong tầm mắt của hắn, càng ngày càng gần, mà hắn lại không thể trốn được!
Thật nhanh!
Trong đầu Huyền Tiên mặt rỗ, hiện lên một suy nghi cuối cùng.
Phốc!
Sau một khắc, hắn cảm thấy mi tâm đau xót, Nguyên Thần tán loạn, đã mất đi tri giác.
Huyền Tiên mặt rỗ ngã trên mặt đất, chỗ mi tâm đã có thêm một lỗ máu, máu tươi chảy ra, Nguyên Thần đã bị đam thủng, thân tử đạo tiêu!
Đám người xôn xao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận