Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 837: Bá chủ hiện thân

Sau khi tiến vào Viên Đề lĩnh, yêu thú dần dần nhiều lên, đều phi nhanh về một hướng.
Trong rừng rậm có rất nhiều lối rẽ, tia sáng ảm đạm.
Mặc dù không có người dẫn đầu nhưng đám người Tô Tử Mặc đi theo bầy yêu tiến lên, cũng sẽ không lạc đường.
"Làm sao lai xuất hiện mấy yêu ma cấp thấp thế? Chạy tới chịu chết à?"
"Bọn yêu ma này hình như đến từ Khiếu Nguyệt Sơn gì đó, nghe nói là một lãnh địa gần đây mới quật khởi, lãnh chúa chính là yêu ma cấp thấp!"
"Ha ha, đúng là trong núi không có hổ, hầu tử lại xưng bá vương!"
Cách đó không xa, có yêu ma nhìn về phía đám người Tô Tử Mặc rồi không ngừng chỉ trỏ, liên tục cười to.
"Hổ gia ngay ở đây, ai nói không có hổ, không có mắt." Linh Hổ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thử đại vương ho nhẹ một tiếng, an ủi nói: "Chí ít Khiếu Nguyệt Sơn chúng ta vẫn có chút thanh danh."
Đám người tiếp tục tiến lên.
Sau một canh giờ, tiếng ồn ào phía trước dần dần rõ ràng.
Chỉ thấy bóng người trùng điệp, yêu khí nồng đậm phóng lên tận trời, gần như che đậy toàn bộ rừng rậm!
Tinh thần đám người chấn động, tăng nhanh bước chân.
Không bao lâu sau đã ra khỏi khu rừng rậm, trước mắt lập tức sáng lên!
Trong rừng rậm hiện ra một khu đất bằng rộng lớn, có đông đảo yêu ma tụ tập.
Từng người mặc dù là hình người như nhân tộc, nhưng trên người lại tản ra yêu khí cuồn cuộn.
Ở phía trước là một tòa đài cao được dựng từ vô số gỗ tròn dây leo, ở vị trí giữa bày một cái ghế rộng lớn, phía trên được dát da hổ màu hoàng kim.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì vị trí này có lẽ chính là chỗ ngồi của bá chủ Viên Đề lĩnh!
Tô Tử Mặc quét mắt qua, rất nhanh đã thấy đám người Ưng Lệ.
Đám người Ưng Lệ đứng ở vị trí gần đài cao nhất, đang nói chuyện cùng mấy yêu ma cao cấp ở sau lưng, dáng vẻ như đang chỉ điểm giang sơn, tinh thần phấn chấn.
Ở phía trước gần đài cao này, ngoại trừ Ưng Lệ, còn có chín yêu ma trung cấp đứng lấy, khí tức không hề yếu, người khác không dám sóng vai với bọn hắn
Không có gì bất ngờ xảy ra thì mười người này có lẽ chính là thập đại lãnh chúa!
Cũng chỉ có bọn hắn mới có tư cách đứng ở nơi cách đài cao gần nhất.
Linh Hổ không cam lòng, lầm bầm một tiếng: "Biết thế mà mang nhiều người đến hơn, cũng có thể gia tăng thanh thế."
Phóng tầm mắt nhìn lại, có gần một trăm lãnh chúa đến đây.
Dưới trướng mỗi lãnh chúa đều mang theo ít nhất một trăm người.
Có lãnh chúa thậm chí còn dẫn theo gần ngàn người, thanh thế vô cùng lớn mạnh.
Chỉ vừa so sánh thì mấy người Tô Tử Mặc đã lộ ra vẻ khó coi hơn rất nhiều.
Chẳng những đại đa số là yêu ma cấp thấp, hơn nữa còn không có đến mười người.
Tô Tử Mặc cũng không chen về phía trước, chỉ im lặng đứng ở đằng sau bầy yêu.
Dù sao lấy thị lực của bọn hắn cũng có thể thấy rõ tất cả mọi chuyện trên đài cao.
"Sắp nhìn thấy bá chủ Viên Đề lĩnh rồi, nghĩ đến đã thấy kích động."
Thử đại vương xoa xoa đôi bàn tay, chóp mũi đều thấm ra một chút mồ hôi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Bình thường thì với tư lịch của hắn, trừ phi có thể tu luyện tới cảnh giới yêu ma cao cấp, nếu không nào có cơ hội nhìn thấy chúa tể một phương!
Lần này hắn đến đây, dù là chỉ nhìn bá chủ Viên Đề lĩnh một chút rồi trở lại Khiếu Nguyệt Sơn, hắn cũng có đầy đủ vốn liếng để nói khoác.
Nếu có thể tham gia vào Vạn Yêu Đại Hội, nhìn thấy bảy vị bá chủ của Vạn Yêu cốc, vậy thì thật sự là quá tốt rồi!
Ngay khi Thử đại vương đang mơ mộng, Tô Tử Mặc đột nhiên lên tiếng.
"Đến rồi!"
"A? Ở đâu "
Vẻ mặt Thử đại vương mê mang, phóng tầm mắt nhìn lại, không nhìn thấy bóng dáng nào.
Còn lại yêu ma cũng giống như không hề phát hiện ra, vẫn đang tự mình nghị luận, cười lớn.
Đột nhiên!
Vẻ mặt thập đại lãnh chúa cầm đầu khẽ động, giống như có cảm giác, tất cả cùng nhìn về phía rừng rậm bên cạnh.
Không bao lâu sau, trong rừng rậm có sáu bóng người đi ra.
Cầm đầu là một vượn già lông tóc trắng xám, trên mặt đầy nếp nhăn, hai mắt đục ngầu, bộ pháp cực chậm, thậm chí nhìn có chút tập tễnh.
Tiếng ồn ào của bầy yêu dần dần yên tĩnh trở lại.
Vẻ mặt thập đại lãnh chúa khác nhau.
Có người thở dài.
Có người lắc đầu.
Có người lại thể hiện ra vẻ mỉa mai.
Trong mắt đại đa số yêu ma đều toát ra vẻ kinh ngạc.
Ngay cả Tô Tử Mặc đều hơi há miệng, vẻ mặt ngạc nhiên.
Vị vượn già này chính là trong bá chủ Viên Đề lĩnh truyền thuyết?
Vị vượn già này nhìn không có bất kỳ bá khí cùng uy phong gì của bá chủ, chỉ có dáng vẻ tuổi xế chiều, có chỉ là vẻ già nua, không có chút phấn chấn nào.
Hành động của vượn già này nhìn có chút không lưu loát.
Mặc dù không muốn tin tưởng nhưng trong lòng Tô Tử Mặc hiểu rõ, lão vượn này có lẽ chính là bá chủ Viên Đề lĩnh!
Bởi vì năm người đi theo phía sau ông ta tản ra khí tức thật sự là quá cường đại!
Yêu ma cao cấp!
Chỉ có yêu ma cao cấp mới có thể tản mát ra uy thế như vậy, chấn nhiếp toàn trường!
Nghe nói bên cạnh bá chủ Viên Đề lĩnh có năm vị hộ pháp, không có gì bất ngờ xảy ra thìnăm người này có lẽ chính là hộ pháp của lão vượn!
Nămg ngoài dự kiến của mọi người.
Không có giao long phượng liễn, không có Thanh Loan tọa giá, không có thanh thế thật lớn, vị bá chủ này cứ bình bình đạm đạm từ trong rừng rậm đi tới như vậy.
Từng bước một, từ từ leo lên đài cao.
Ngồi xuống vị trí thuộc về ông, ông mới thở một hơi thật dài thoải mái, giống như đi một đoạn đường như thế đã hao hết một nửa thể lực vậy.
"Ai."
Hầu tử đứng bên cạnh đột nhiên thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ông ấy nhìn qua cũng thật đáng thương."
Có lẽ bởi vì đồng tộc, hầu tử nhìn dáng vẻ này của lão vượn, nên khó kìm lòng được phải cảm khái.
Mặc dù thân là chúa tể một phương, cũng khó có thể địch lại thời, cuối cùng cũng có một ngày sẽ già đi.
Anh hùng tuổi xế chiều.
Là người thì có ai không chết ?
Đã từng vinh quang danh vọng, cuối cùng sẽ tiêu tán theo, bao phủ tại cuồn cuộn tuế nguyệt trường hà bên trong.
Năm vị hộ pháp nhắm mắt theo đuôi, đi theo sau lưng vượn già, cùng leo lên đài cao.
Trong đó, vẻ mặt hai vị hộ pháp có chút cổ quái, giống như là đùa cợt, lại giống như đang hưng phấn, chỉ lóe lên liền biến mất.
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Chính vào lúc này, trong lòng Tô Tử Mặc nhảy lên một cái.
Một cảm giác bị người nhìn chăm chú xuất hiẹn trong lòng!
Tô Tử Mặc theo bản năng nhìn lại.
Chỉ thấy trên đài cao, vượn già vốn đang tựa lưng vào ghế ngồi đang nhìn về phía bên này, đôi mắt đục ngầu, không có một chút gợn sóng, cũng không nhìn ra vẻ mặt có gì biến hóa.
Trong lòng Tô Tử Mặc run lên.
Minh Vương Niệm Châu căn bản không ngăn cản được dò xét của vượn già!
May mắn là ở trong thức hải của hắn là do m Thần tóc đỏ khống chế, yêu khí cuồn cuộn, ngược lại không lo lắng lộ ra sơ hở gì.
Ở trong Vạn Yêu cốc này, bầy yêu vây quanh, nếu như thân phận Nhân tộc của hắn bị bại lộ, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị bầy yêu xé thành mảnh nhỏ!
Nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc chốc lát, ánh mắt vượn già chuyển động, lại rơi vào trên thân hầu tử.
Vượn già nhìn chằm chằm vào hầu tử càng lâu hơn.
Sau nửa ngày, ông mới thu hồi ánh mắt, nếp nhăn trên mặt vượn già dường như lại sâu hơn một chút.
"Các ngươi đến từ lãnh địa nào?"
Vượn già đột nhiên lên tiếng hỏi nói.
Bầy yêu kinh ngạc, không hiểu gì, chỉ đưa mắt nhìn lẫn nhau.
Mặc dù vượn già không tiếp tục nhìn về phía bên này, nhưng Tô Tử Mặc biết rõ, vượn già đang hỏi bọn hắn!
Tô Tử Mặc cất giọng nói: "Khiếu Nguyệt Sơn!"
Vừa dứt lời đã dẫn tới vô số ánh mắt.
Ngay cả mười vị lãnh chúa đứng ở phía trước nhất đều xoay người lại, nhìn về phía sau.
Ưng Lệ nhìn thấy là bọn người Tô Tử Mặc, lông mày nhíu chặt, sầm mặt lại.
"Đây không phải đám yêu ma cấp thấp kia sao, dám không nghe lãnh chúa nói, thế mà còn dám chạy đến đây, thật sự là không biết sống chết!"
Một yêu ma nhỏ giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận