Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2585: Ly biệt

"Còn có ai muốn lên khiêu chiến nữa?"
Vân Đình cầm Thần Tiêu kiếm, mặc dù đã tiêu hao cực lớn, nhưng phong mang trên người vẫn còn, đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
Một đám tu sĩ khi nãy còn ồn ào cùng với Tần Cổ và Tông Phi Ngư, lúc này đều không dám nói thêm gì nữa.
Ngay cả Tần Cổ cùng Tông Phi Ngư đều rơi vào kết cục một chết một bị thương, tu sĩ trên dự đoán Thiên bảng, ai còn dám tiến lên khiêu chiến hai vị này?
Ai biết được hai vị này còn có chuẩn bị ẩn giấu ở sau hay không ?
Nửa ngày sau, không có người nào dám đứng ra!
Vân Đình quay người, nhìn Thanh Dương Tiên Vương ở chỗ cao trong đại điện, cất giọng nói: "Thanh Dương Tiên Vương, trận tranh đoạt vị trí thứ nhất, thứ hai của Thiên bảng, ngươi có thể tuyên bố rồi."
Thanh Dương Tiên Vương khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Cũng được, đệ nhất Thiên bảng cần chính là phục chúng, nếu mọi người đã không có dị nghị gì nữa, hiện tại ta tuyên bố, lần này đệ nhất Thiên bảng chính là Tô Tử Mặc của Càn Khôn thư viện, thứ hai Thiên bảng là Vân Đình của Tử Hiên tiên quốc!"
"Những trận chiến còn lại của Thiên bảng, sẽ tiến hành bình thường."
Tô Tử Mặc cùng Vân Đình đi xuống chiến trường đá lớn.
Vân Đình lật tay lấy ra một bản sách cổ khô vàng, ném cho Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc quét mắt liếc qua, lập tức nhận ra.
Bản sách cổ này, có chất liệu giống với hai bản sách cổ ghi chép Thiên Sát, Địa Sát trong túi trữ vật của hắn!
Mà cuốn sách cổ này nhìn giống như yên tĩnh, kì thực chứa đựng phong mang.
Nhân Sát Kiếm quyết!
Tô Tử Mặc đưa tay, nhận lấy sách cổ.
Hai bên ước chiến, trong đó một mục đích quan trọng chính là muốn để ba đại kiếm quyết hợp lại làm một.
Vân Đình bị thua, đây cũng là điều kiện hắn thua Tô Tử Mặc.
Ngược lại cũng thế.
Dùng tính cách của Vân Đình, đương nhiên sẽ không phải người thất tín.
Tô Tử Mặc nhận lấy Nhân Sát Kiếm quyết, cân nhắc một chút, lại lấy từ túi trữ vật ra hai bản sách cổ khô vàng khác, cách không ném cho Vân Đình.
Tô Tử Mặc nói: "Đây là Thiên Sát, Địa Sát."
Từ khi phi thăng đến nay, Vân Đình là một trong số không nhiều tu sĩ mà hắn kết giao khiến trong lòng hắn tán thưởng.
Giữa hai người mặc dù từng giao thủ chém giết hai lần, nhưng không có thù sâu hận lớn gì.
Vân Đình kiêu ngạo, lỗi lạc, chính trực, khiến Tô Tử Mặc có chút thưởng thức.
Huống chi, Vân Đình còn là đệ đệ của Vân Trúc.
Vân Đình chịu giao Nhân Sát Kiếm quyết cho hắn, hắn cũng không muốn chiếm tiện nghi của Vân Đình, nên mới lấy ra Thiên Sát, Địa Sát để giao cho Vân Đình.
Nhìn đến một màn này, không ít tu sĩ đều động dung.
Nên biết rõ, tuyệt thế công pháp giống như là Thiên Sát, Địa Sát này, bất kỳ người nào khác đều sẽ không tùy tiện cho người khác quan sát, cho dù là người thân nhất cũng không được.
Không ngờ hôm nay ở trên Thần Tiêu tiên hội, hơn ngàn vạn vị tu sĩ lại có vinh hạnh nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Nhưng rất nhanh, cảnh tượng khiến đám người càng thêm khiếp sợ lại xảy ra!
Vân Đình nhận lấy hai bản sách cổ Thiên Sát, Địa Sát, cũng không liếc nhìn một cái, chỉ xoay tay ném trả lại cho Tô Tử Mặc, lắc đầu nói: "Ta đã không cần nữa rồi."
"Vì sao ?"
Tô Tử Mặc hơi hơi nhíu mày, trong lòng không hiểu.
Vân Đình không nhìn qua Thiên Sát, Địa Sát, dựa vào một quyển Nhân Sát Kiếm quyết, đã tu luyện ra huyết mạch dị tượng Tru Tiên kiếm không trọn vẹn.
Dùng thiên phú của hắn, nếu nhìn qua hai đại kiếm quyết Thiên Sát, Địa Sát, nhất định có thể tu luyện huyết mạch dị tượng của mình thành vô thượng thần thông chân chính!
Mà Tô Tử Mặc tin tưởng, Vân Đình khẳng định sẽ lĩnh ngộ ra Tru Tiên kiếm trước hắn một bước!
"Vân Đình quận vương, ngươi thu lấy đi!"
"Đúng vậy, quận vương không nên vọng động!"
Không ít tu sĩ Tử Hiên tiên quốc vội thuyết phục.
Vô thượng thần thông, có thể đụng tay đến, Vân Đình lại cự tuyệt ở ngoài cửa!
"Bại chính là bại."
Vân Đình khẽ lắc đầu.
Hắn thấy Tô Tử Mặc tặng cho hắn hai đại kiếm quyết, giống như đang thương hại cùng bố thí cho hắn.
Hắn không cần như thế!
Vân Đình nhìn nơi xa, trong con ngươi lóe ra tia sáng động lòng người, chậm rãi nói: "Ba đại kiếm quyết cũng là người sáng tạo ra, cuối cùng cũng có một ngày, ta sẽ sáng tạo ra kiếm đạo thuộc về chính ta!"
Ở một khắc này, Tô Tử Mặc hiểu ra rồi.
Vân Đình đã bị thua thì sẽ không nhận hai đại kiếm quyết Thiên Sát và Địa Sát.
Đây là kiêu ngạo thuộc về Vân Đình!
Vô thượng thần thông, ở trong mắt mọi người có lẽ là cơ duyên to lớn.
Nhưng Vân Đình lại không cho là đúng.
Kiếm đạo của hắn chính là thẳng tiến không lùi!
Ở một khắc này, Tô Tử Mặc mới ý thức được, thành tựu tương lai của Vân Đình, thật khó có thể tưởng tượng.
Tương lai trong số các cường giả tuyệt thế ở thượng giới, nhất định có một vị trí của Vân Đình!
Có thể vứt bỏ vô thượng thần thông có thể đụng tay là đến, chuyện này cần phải có quyết tâm cùng khí phách lớn đến mức nào!
"Tô Tử Mặc, ta sắp đi rồi."
Vân Đình nhìn Tô Tử Mặc, đột nhiên cười nói.
"Đi đâu ?"
Tô Tử Mặc hỏi.
"Không biết."
Vân Đình lắc đầu, nói: "Có lẽ là đi tới các tiên vực khác, có lẽ sẽ đi Ma Vực, cũng có thể đi các giới diện khác. Có lẽ, ta sẽ đi khắp ba ngàn giới, để nhìn thế giới càng rộng lớn hơn, nghênh chiến càng nhiều cường giả hơn, đúc ra kiếm tâm, mài giũa kiếm đạo."
"Tô Tử Mặc, ngươi phải cẩn thận."
"Chờ ta trở về, ta sẽ tới khiêu chiến ngươi! Hi vọng khi đó, ngươi đừng thua quá thảm."
Mặc dù Vân Đình đang cười, nhưng trong ngữ khí lại lộ ra một tia thương cảm, một tia ly biệt u sầu.
"Hiện tại đi luôn sao?"
Tô Tử Mặc nhíu mày hỏi.
"Ừm."
Vân Đình gật gật đầu.
Bình thường, xếp thứ hai Thiên bảng, sẽ được Thần Tiêu Cung khen thưởng cùng ban thưởng.
Nhưng những thứ này đối với Vân Đình đã không còn quan trọng nữa.
Với kiêu ngạo của hắn, nếu như đã bị thua, cần gì phải lưu luyến ở nơi này?
"Đi đây!"
Vân Đình phất phất tay với Tô Tử Mặc, ánh mắt chuyển động, nhìn sang Vân Trúc trong đám người Tử Hiên tiên quốc.
Ở trong đại điện Thần Tiêu này, tuy có hơn ngàn vạn tu sĩ, nhưng có thể để hắn tạm biệt, cũng chỉ có hai cái người.
Một người là Tô Tử Mặc, một người khác chính là tỷ tỷ của hắn, Thư Tiên Vân Trúc.
Không biết từ lúc nào, Vân Trúc đã đứng dậy, nhìn tới Vân Đình.
Vân Trúc cũng không nói gì, sâu dưới đáy mắt lại lộ ra một tia lo lắng cùng không bỏ.
Nàng bình thường luốn yêu cầu nghiêm khắc đối với vị đệ đệ này, thậm chí thường xuyên trách mắng, đả kích Vân Đình.
Nhưng lúc này, ý thức được Vân Đình muốn rời khỏi Thần Tiêu tiên vực, đi xa bốn phương, trong lòng nàng vẫn là dâng lên một trận thương cảm.
"Tỷ, ta đi đây."
Vân Đình nhẹ giọng nói.
"Ừm."
Vân Trúc không nói cái gì, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.
Vân Trúc cúi đầu xuống, không muốn để người khác thấy được hốc mắt nàng dần dần ửng hồng, ôn nhu nói: "Ra ngoài cẩn thận chút, nhớ về."
Nghe được câu này, cái mũi Vân Đình dâng lên một trận chua xót.
Hắn lắc lắc đầu, giống như muốn loại bỏ thương cảm trong lòng, hít sâu một hơi, đột nhiên xoay người lại, hung ác trừng mắt Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc bị Vân Đình nhìn không chớp mắt, có chút mê mang.
Vân Đình dùng thần thức truyền âm nói: "Tô Tử Mặc, ta mặc kệ ngươi cùng tỷ ta là quan hệ như thế nào, tóm lại ngươi không thể cô phụ nàng! n... Cũng không thể ức hiếp nàng! Còn phải bảo vệ nàng! Nếu không, ta về tới mà biết rõ ngươi bội tình bạc nghĩa, ta chắc chắn sẽ chém ngươi!"
"Nói gì đấy ?"
Tô Tử Mặc ngơ ngác tại chỗ, không biết Vân Đình đột nhiên bị chập dây thần kinh nào.
Vân Đình nói xong câu này, thả người nhảy lên, thân hình hóa thành một ánh kiếm, bay như tên bắn về nơi xa, trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt đám người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận