Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1272: Bình yên rời đi

"Đại Minh tự đã không còn rồi."
Tô Tử Mặc lạnh nhạt nói ràng.
"Không còn?"
Trong mắt nam tử mặc tố bào bắn ra một tia sáng chói mắt, trong giọng nói lộ ra vẻ khó có thể tin.
"Một vạn năm trước đã không còn rồi."
Tô Tử Mặc biết rõ mình hẳn phải chết nên cũng không giấu diếm, nói: "Bây giờ, Đại Minh tự chỉ còn lại có một mình ta, ngươi muốn truyền nhân của Đại Minh tự để báo thù thì xem như đã tìm đúng người rồi."
Ở đáy Táng Long Cốc đương nhiên còn có Viên Bi lão tăng.
Nhưng Viên Bi lão tăng đã sắp hao hết thọ nguyên, Tô Tử Mặc không muốn mang đến cho ông ấy bất cứ phiền phức gì.
Trong suy nghĩ của Tô Tử Mặc, Huyết Ma Đạo Quân có lẽ là bị Đại Minh tăng trấn áp vài vạn năm, từ đó cực kỳ hận người của Đại Minh tăng.
Bởi vì Đại Minh tự có quan hệ cùng Đại Minh tăng, Huyết Ma Đạo Quân có oán hận với Đại Minh cũng là chuyện bình thường.
Chỉ tiếc, bốn vạn năm đã trôi qua, trời đất đã thay đổi rất nhiều.
Những cố nhân khi xửa Huyết Ma Đạo Quân đều đã không còn.
Ngay cả Đại Minh tự đều đã tan thành mây khói!
Ánh mắt nam tử mặc tố bào vô cùng phức tạp.
"Đại Minh tự, chỉ còn lại một mình ngươi..."
Hồi lâu sau, nam tử mặc tố bào mới chậm rãi mở miệng, trong giọng nói mang theo vẻ thổn thức cùng cảm khái, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay của Tô Tử Mặc cũng dần dần nới lỏng xuống.
Đôi mắt của hắn nhìn về nơi xa, lộ ra một tia tang thương vì thời gian trôi qua.
Tô Tử Mặc đợi rất lâu vẫn không thấy nam tử mặc tố bào ra tay với hắn, hắn không khỏi khẽ nhíu mày.
Trong thời gian này, hắn đã khôi phục được một chút thể lực, ngẩng đầu nhìn lại.
Lúc này, nam tử mặc tố bào đang đứng đối diện với hắn, nhìn về hư không, giật mình xuất thần, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
"Ngươi..."
Tô Tử Mặc đang muốn mở miệng hỏi thăm, nam tử mặc tố bào lại chuyển mắt, một lần nữa rơi trên người hắn.
Đôi mắt của nam tử mặc tố bào vẫn trong suốt sáng tỏ, ẩn chứa trí tuệ vô cùng.
Nhưng chẳng biết tại sao, Tô Tử Mặc luôn có cảm giác ánh mắt của nam tử mặc tố bào khi nhìn hắn dường như có chút không giống lúc trước.
"Ngươi tới Thái Sơ miếu cổ này, mong muốn cái gì ?"
Nam tử mặc tố bào đột nhiên hỏi.
"Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan và hai hạt phật châu."
Tô Tử Mặc cũng không giấu diếm.
Hắn đã lấy được Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan, chỉ tiếc lại không thể thoát khỏi nơi này.
Nhưng ai có thể ngờ được ở bên trong tòa miếu cổ này lại ẩn giấu một tuyệt thế ma đầu khiến toàn bộ Tu Chân giới đại loạn từ bốn vạn năm trước!
"Kỳ thật, tin tức ta thả ra cũng không phải hoàn toàn là giả."
Nam tử mặc tố bào đột nhiên nói: " Trong Thái Sơ cổ miếu đúng là có hai hạt phật châu."
Vừa dứt lời, nam tử mặc tố bào đã lật tay lại.
Ở trong lòng bàn tay của hắn thình lình lại có hai hạt phật châu!
Tô Tử Mặc ngưng thần nhìn lại, hai hạt phật châu này đều được mài giũa từ Dưỡng Hồn mộc, kích thước cỡ quả nhãn, bên ngoài khắc một đạo pháp ấn, cùng khí tức giống Minh Vương Niệm Châu như đúc!
"Đây là..."
Vẻ mặt Tô Tử Mặc kinh nghi bất định.
Một mặt là bây giờ Nguyên Thần của hắn đã khô kiệt, rất khó phân biệt ra được, hai hạt phật châu này là thật hay giả, có phải là do nam tử mặc tố bào lại dùng huyễn thuật gì không.
Một mặt khác cho dù hai hạt phật châu này là thật, hắn cũng không rõ hành động này của nam tử mặc tố bào có ý gì.
Nam tử mặc tố bào không đáp, tiện tay cởi Minh Vương Niệm Châu trên cổ tay trái Tô Tử Mặc xuống.
Nam tử mặc tố bào xâu hai hạt phật châu trong lòng bàn tay lên,, sáu viên phật châu sáng rõ, bắn ra một vầng sáng thần thánh hoàn mỹ.
Bảo vật Đại Minh tự này bị tách rời, thất lạc bốn vạn năm, bây giờ rốt cục đã tu tập đông đủ!
Ngón tay của tố bào nam tử vuốt nhè nhẹ sáu hạt phật châu, thật lâu không nói gì.
Tô Tử Mặc cũng lộ ra một tia tiếc nuối.
Minh Vương Niệm Châu rốt cục đã khôi phục.
Chỉ tiếc lại rơi vào trong tay người khác.
"Ngươi đi đi."
Đúng lúc này, nam tử mặc tố bào đột nhiên mở miệng nói một câu nói.
"Ừm ?"
Tô Tử Mặc không nghe rõ.
Hoặc là nói hắn căn bản không dám tin vào lời mình vừa nghe được.
"Ngươi đi vào Thái Sơ miếu cổ, đã đạt được bảo vật mà mình muốn, nên rời đi rồi."
Nam tử mặc tố bào lạnh nhạt nói.
Lần này, Tô Tử Mặc đã nghe được rõ ràng!
Chỉ là, hắn thật sự không thể hiểu được.
Sao nam tử mặc tố bào lại đột nhiên tha hắn ?
Lẽ nào bởi vì một chuỗi Minh Vương Niệm Châu, đường đường là Huyết Ma Đạo Quân lại động lòng trắc ẩn ?
Hay trong chuyện này còn có ẩn tình khác ?
Lúc này, Tô Tử Mặc đã kiệt sức, tinh thần suy yếu, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, cũng không nghĩ rõ quan hệ ở trong đó.
Sau một khắc, nam tử mặc tố bào làm ra một động tác, càng khiến Tô Tử Mặc giật nảy cả mình!
"Cầm đi đi."
Nam tử mặc tố bào đưa trả Minh Vương Niệm Châu hoàn chỉnh cho Tô Tử Mặc!
Tô Tử Mặc sửng sốt.
Nam tử mặc tố bào chẳng những thả hắn rời đi, còn trả lại hoàn chỉnh Minh Vương Niệm Châu cho hắn ?
"Ngươi không sợ ta ra ngoài dưỡng sức, sau này sẽ một lần nữa tìm tới ngươi ?"
Tô Tử Mặc nói: "Với tiềm lực của ta, nếu là tu luyện tới Pháp Tướng cảnh viên mãn, ngươi cũng chưa chắc có thể là đối thủ của ta!"
Nếu là cảnh giới của hai người tương đương, mặc dù của Thiên Địa Pháp Tướng của Tô Tử Mặc kém một đạo, nhưng chân chính chém giết thf thắng bại khó liệu!
"Được, ta chờ ngươi."
Nam tử mặc tố bào nói: "Ta cũng rất mong đợi ngươi có thể chiến thắng ta."
Nam tử mặc tố bào nói câu này, dường như có ý nói bóng gió gì, nhưng Tô Tử Mặc lại không nghĩ ra.
Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày, lại hỏi nói: "Ta đã biết được bí mật của Thái Sơ miếu cổ, nếu như ta ra ngoài nói ra, ngươi còn muốn muốn mượn Thái Sơ miếu cổ để thiết hạ bẫy rập, sợ là sẽ không ai mắc mưu nữa."
"Đã không cần rồi."
Nam tử mặc tố bào lạnh nhạt nói ràng: "Sau lần này, huyết dịch trong đại điện đã đủ để ta bước vào Hợp Thể cảnh. Thái Sơ miếu cổ hấp dẫn tu sĩ đến, đã không đủ để thỏa mãn khẩu vị của ta, ta sẽ tìm phương pháp khác!"
Ngữ khí của nam tử mặc tố bào mặc dù rất bình thản, nhưng lại lộ ra một luồng mùi máu tanh nồng đậm cùng sát ý!
Hắn không che giấu dã tâm của mình chút nào!
Bước vào Hợp Thể cảnh, lực chiến đấu và thủ đoạn của hắn đều sẽ càng thêm đáng sợ!
Đến lúc đó, e rằng trên đại lục Thiên Hoang sẽ xuất hiện một trận huyết vũ tinh phong!
Ánh mắt nam tử mặc tố bào lấp lóe, thôi động thần thức, cửa đá phía đông của miếu cổ chậm rãi nhấc lên.
Lúc này, ánh bình minh vừa ló rạng.
Tia nắng ấm áp chiếu vào trong đại điện, xua tan đí khí tức âm trầm máu tanh trong đại điện, trên người Tô Tử Mặc cũng dần cảm thấy ấm áp.
Ngay sau đó, Tô Tử Mặc cảm nhận được một luồng lực lượng khổng lồ, đẩy hắn tới miếu cổ.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đi tới bên ngoài miếu cổ.
Nam tử mặc tố bào lại thật sự thả hắn rời đi, hơn nữa còn đưa cả Minh Vương Niệm Châu hoàn chỉnh cho hắn!
Ầm ầm!
Cửa đá chậm rãi hạ xuống.
Tô Tử Mặc theo bản năng quay đầu nhìn lại, đạo thân ảnh kia đã dần dần mơ hồ, biến mất ở chỗ sâu trong miếu cổ, khi cửa đá hạ xuống cũng không nhìn thấy nữa.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Tô Tử Mặc, toà Thái Sơ miếu cổ khổng lồ này, trong chớp mắt đã thu thỏ thành rồi một điểm sáng lớn chừng quả đấm, nhanh chóng bắn về nơi xa, rất nhanh đã biến mất ở cuối chân trời.
Kết thúc.
Tô Tử Mặc đạp không mà đứng, hút thở không khí mới mẻ ở bốn phía, nhớ tới những chuyện xảy ra trong Thái Sơ cổ miếu, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không chân thực, giật mình xuất thần.
Dường như tất cả cũng chỉ là một giấc mộng.
Hắn nhìn thoáng qua lòng bàn tay của mình.
Minh Vương Niệm Châu hoàn chỉnh nằm trong lòng bàn tay, sáu hạt phật châu nối liền cùng nhau, tản ra ánh sáng thần thánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận