Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1848: Bộc phát đại chiến

Bên dưới Long Uyên Thành.
Tô Tử Mặc nhìn đại quân Ác Lang quân đông nghìn nghịt phía trước, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, chỉ cười nói: "Các ngươi đúng là đánh giá ta rất cao, thế mà xuất động đại quân cả vạn người đến đây."
"Ngươi chính là Tô Tử Mặc ?"
Trong mắt tam đương gia của Ác Lang quân lộ ra hung quang, lớn tiếng hỏi.
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, hỏi ngược lại: "Ngươi là ai?"
"Ha ha ha ha!"
Tam đương gia cười lớn một tiếng, nói: "Ngươi chỉ là một tên Huyền Tiên ngũ giai, còn chưa có tư cách biết rõ danh hào của lão tử! Chờ ngươi chết rồi, xuống địa ngục hỏi Diêm Vương đi!"
"A."
Tô Tử Mặc lạnh nhạt nói: "Hóa ra là một đám chuột nhắt vô danh."
"Ngươi!"
Tam đương gia trừng lớn hai mắt, giận tím mặt, khống chế ma lang vảy đen dưới thân, muốn xông lên đập nát thiên linh cái của Tô Tử Mặc!
"Lão tam."
Đúng lúc này, tứ đương gia bên cạnh nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: "Trên Long Uyên Thành có không ít đại nhân vật đều đang nhìn đấy, một tên Huyền Tiên ngũ giai mà thôi, giao cho các huynh đệ khác là được, ngươi cần gì phải tự mình động thủ, khiến người ta chê cười."
"Không sai."
Trong đại quân, có một kẻ xông tới, kẻ này đầu trọc mặt đỏ, toàn thân cao lớn mạnh mẽ, trầm giọng nói: "Tam đương gia, giết gà cần gì dùng đao mổ trâu, cứ để ta tới lấy đầu của hắn xuống hiến cho hai vị đương gia!"
Tên tu sĩ đầu trọc này mặc dù là Huyền Nguyên cảnh tầng năm, nhưng có lực chiến đấu cực mạnh, trong khi đại chiến hoàn toàn không để ý tính mạng, giống như một kẻ điên vậy!
Trong Ác Lang quân, ngay cả một số Huyền Tiên lục giai đều không muốn xung đột với hắn.
Tam đương gia thở hắt ra, gật đầu nói: "Cũng tốt, đầu trọc, cho ngươi thời gian mười hơi thở, ta muốn hắn chết!"
"Tuân mệnh!"
Tên đầu trọc lớn tiếng đáp, cưỡi ma lang vảy đen, bàn tay vỗ lên trên túi trữ vật một cái, xách ra một cây đồng côn bằng răng sói rất lớn, sau đó vọt tới Tô Tử Mặc!
Tu sĩ của Huyết Dương cốc truyền tin tới chỉ nói là Tô Tử Mặc hiện thân, dẫn đầu một đám tu sĩ ở Thập Vạn Đại Sơn đánh trọng thương đại quân của Huyết Dương cốc.
Đám người Ác Lang quân căn bản không rõ tình huống cụ thể trong Thập Vạn Đại Sơn.
Bọn hắn lại càng không biết, trong trận chiến ấy, đại quân Huyết Dương cốc tổn thất nặng nề, gần như đều do một người gây nên!
Nếu hai tên đương gia của Ác Lang quân biết rõ việc này, lại biết rõ một màn vừa xảy ra trong Ám Dạ phường thì tuyệt đối sẽ không chỉ phái ra một tên Huyền Tiên ngũ giai.
Tên đầu trọc cực kỳ tự tin.
Hắn đã từng giết vô số Huyền Tiên ngũ giai.
Trận chiến thành danh năm đó, hắn thậm chí đã liều mạng, vượt cấp chém giết được một tên Huyền Tiên lục giai!
Từ đó, tên đầu trọc này ở trong Ác Lang quân đã nhất chiến thành danh.
Tô Tử Mặc trước mắt nhìn có vẻ gầy yếu, nhất định là thành thạo một chút tiên pháp thần thông, nhục thân yếu đuối, chỉ cần có thể cận thân, ba chiêu là đủ!
"Ngao ô!"
Cảm nhận được suy nghĩ của tên đầu trọc, ma lang vảy đen dưới thân hắn lại gào lên một tiếng, khí huyết phun trào, tứ chi phát lực, tốc độ lại tăng thêm!
Chỉ trong nháy mắt, tên đầu trọc cưỡi ma lang vảy đen đã vọt tới trước người Tô Tử Mặc!
Mà trong toàn bộ quá trình, Tô Tử Mặc đều không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, nhìn tên đầu trọc đang hung hăng đánh tới, trong đôi mắt thậm chí không nổi lên một tia gợn sóng.
"Mả mẹ nó, tên này đã bị sợ đến choáng váng rồi!"
Tam đương gia cười mắng một tiếng.
Kẻ này cũng chả cần tên đầu trọc ra tay, chỉ cần ma lang vảy đen xông mạnh tới va chạm, cũng đủ để đụng khiến kẻ này đứt gãy gân cốt, bỏ mình tại chỗ!
Trên tường thành.
Đám người Nhạc Hạo, Đoạn Thiên Lương từng được chứng kiến thủ đoạn của Tô Tử Mặc, lúc nà mơ hồ có thể đoán được tên đầu trọc kia không uy hiếp được Tô Tử Mặc.
Nhưng trong lòng bàn tay mấy người vẫn toát mồ hôi vì Tô Tử Mặc.
Đám người trên tường thành thấy rõ con ma lang vảy đen cao lớn hung hãn kia đã xông tới rất gần Tô Tử Mặc, khiến tóc đen của hắn đã bắt đầu bay bay.
Nhưng Tô Tử Mặc vẫn lù lù bất động!
Ngay khi ma lang vảy đen há miệng to như chậu máu ra, muốn chạm đến gương mặt Tô Tử Mặc thì Tô Tử Mặc đột nhiên tiến lên, thả người nhảy lên, quỳ gối húc về phía trước!
Trong thời khắc này, thân hình Tô Tử Mặc đã giãn ra cực hạn.
Dường như trước mắt đông đảo tu sĩ đã xuất hiện ảo giác, tu sĩ mặc áo xanh kia đã biến mất không thấy nữa, thay vào đó là một thớt thần câu đang lao nhanh rong ruổi!
Ầm!
Ma lang vảy đen ầm ầm va chạm với Tô Tử Mặc!
Cả hai dường như đã dừng lại ở giữa không trung.
So sánh cùng thân hình khổng lồ của ma lang vảy đen, Tô Tử Mặc nhìn nhỏ bé như thế.
Nhưng một khắc sau đó, dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, thân hình khổng lồcủa ma lang vảy đen lại nổ tung, hóa thành một đống máu thịt.
Sương máu tràn ngập, mùi tanh ngút trời!
Hí!
Thấy một màn như vậy, bên trong Ác Lang quân truyền đến tiếng hít khí lạnh.
Ma lang vảy đen chính là yêu thú, trời sinh có nhục thân cường đại, còn có lân giáp hộ thể, đao thương bất nhập.
Không nghĩ tới, lại bị một tu sĩ nhìn như yếu đuối đụng đến mức chia năm xẻ bảy, bỏ mình tại chỗ!
Mà đầu trọc trên lưng con ma lang vảy đen kia lại quá đỗi kinh ngạc, căn bản không ngờ sẽ xảy ra một màn này, hắn không khống chế nổi thân hình, ngã xuống từ giữa không trung.
Đột nhiên!
Thân hình hắn dừng lại, sau đó yên tĩnh lại!
Đầu trọc theo bản năng cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trên mắt cá chân của hắn bị một bàn tay trắng nõn gắt gao khóa lại giống như một vòng sắt vậy!
"A!"
Đầu trọc đột nhiên kêu thảm một tiếng!
Trong tiếng kêu thảm thiết thê lương này, còn kèm theo tiếng xương nứt làm người ta sợ hãi!
Mắt cá chân của hắn lại bị bàn tay của tu sĩ gầy yếu kia bóp nát!
Tên đầu trọc đau đến mức suýt ngất đi.
Còn không chờ hắn kịp phản ứng, hắn đã cảm thấy thân hình của mình đã không thể khống chế, trước mắt quay cuồng trời đất!
Oanh!
Tô Tử Mặc nắm lấy mắt cá chân của tên đầu trọc, vung mạnh một cái ở giữa không trung, ném hắn xuống trên mặt đất, đập ra một hố to hình người!
Gân cốt của tên đầu trọc đứt gãy, tạng phủ vỡ nát, đã không sống nổi.
Trên tường thành, không ít tu sĩ nhìn cảnh tượng này mà ê răng.
Lúc này Tô Tử Mặc thể hiện ra thủ đoạn còn còn đáng sợ hơn khi hắn thể hiện ở Ám Dạ phường!
Hung hãn, bạo lực, sạch sẽ, lưu loát!
Trong cả quá trình, từ khi Tô Tử Mặc ra tay đến lúc tên đầu trọc vẫn lạc, hắn không có một động tác dư thừa nào, tất cả như nước chảy mây trôi, một mạch mà thành!
Lần giao thủ này, nói thì chậm chạp, nhưng chỉ trong nháy mắt khi hai người va chạm đã phân ra sinh tử!
Nụ cười trên mặt Tam đương gia còn chưa tan đi, vẻ mặt đã cứng đờ.
Tứ đương gia nheo mắt lại, trong đôi mắt hẹp dài lướt qua một tia sáng lạnh.
Tô Tử Mặc nhìn qua đại quân Ác Lang quân cách đó không xa, nhàn nhạt nói ràng: "Loại nhân vật này, không cần phái ra chịu chết nữa đâu."
"Thằng nhãi ranh phách lối!"
"Đồ cuồng vọng, nạp mạng đi!"
Lần này, không chờ hai tên đương gia ra lệnh, trong đám người đã có hơn mười tên giặc cỏ cưỡi ma lang không nhìn được, xông về phía Tô Tử Mặc!
"Hừ!"
Tô Tử Mặc hừ lạnh một tiếng, bàn chân giẫm một cái ở trên mặt đất!
Một tiếng ầm vang, cả mặt đất đều run rẩy một chút!
Côn đồng răng sói của tên đầu trọc kia bắn lên, rơi vào trong tay Tô Tử Mặc.
Ngay sau đó, thân hình hắn hóa thành một ánh xanh, trực tiếp xông vào trong đám người, vung côn đồng răng sói, trái bổ phải nện!
Ầm! Ầm! Ầm!
Trên chiến trường, huyết quang văng khắp nơi.
Lần lượt từng bóng người bị côn đồng răng sói đập bay, khi ngã trên mặt đất thì trên người đã có mấy lỗ máu, máu chảy ồ ạt, thê thảm vô cùng!
Trong nháy mắt, hơn mười tên Ác Lang quân đã người ngã ngựa đổ, hỗn loạn tưng bừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận