Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2352: Lại thấy ánh mặt trời

Hai đại chân thân tâm ý tương thông, điểm đặc biệt của Hồn Đăng, Võ Đạo bản tôn tự nhiên đã sớm biết rõ.
Hắn thử đưa tay chạm vào, chỉ là muốn thử xem sau khi bước vào Chân Võ cảnh, rèn đúc ra Chân Võ Đạo Thể, hắn có thể chịu đựng được lực lượng quỷ dị trong Hồn Đăng hay không.
Chỉ tiếc, Võ Đạo bản tôn cũng không chịu được.
Nếu không thể khống chế Hồn Đăng, Võ Đạo bản tôn tạm thời không có ý định một lần nữa tiến vào A Tì Đại Địa Ngục.
Dù sao nơi đó là trung tâm A Tì Địa Ngục, mặc dù có Trấn Ngục đỉnh trong người, nhưng Võ Đạo bản tôn cũng không có nắm chắc.
Không ai biết rõ được rằng ở trong A Tì Đại Địa Ngục đang ẩn giấu bí mật gì.
Trước tiên cứ tìm hiểu mười sáu Tiểu Địa Ngục trước, nếu tu vi có thể tiến thêm một bước, khống chế Hồn Đăng, sau này lại tiến vào A Tì Đại Địa Ngục cũng không muộn.
Vân Trúc thấy Tô Tử Mặc tỏ thái độ như thế, nàng cũng không tiện nói nhiều lời.
Chỉ là, sâu trong nội tâm của nàng vẫn nghi hoặc một chút về quan hệ giữa Tô Tử Mặc và Hoang Võ ở Ma Vực.
Võ Đạo bản tôn nói: "Lực lượng của ta có hạn, cho dù có thể lợi dụng Trấn Ngục đỉnh, mở ra một không gian tiết điểm trong A Tì Địa Ngục, cũng không thể truyền tống các ngươi đến vị trí quá xa."
Dù sao cũng không quan trọng, chỉ cần có thể rời đi A Tì Địa Ngục, gần đây sẽ có truyền tống trận, ba người Tô Tử Mặc đều có thể truyền tống về.
Võ Đạo bản tôn tế ra Trấn Ngục đỉnh, đánh thông một không gian tiết điểm, lộ ra một đường hầm, đi thông ra bên ngoài địa ngục.
"Ngươi không rời đi cùng chúng ta sao ?"
Mặc Khuynh vẫn luôn im lặng, lúc này lại ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi Võ Đạo bản tôn.
Võ Đạo bản tôn hơi hơi lắc đầu.
Hắn có Trấn Ngục đỉnh trong người, cho dù ở bên trong A Tì Địa Ngục, cũng không có nguy hiểm gì nên hắn cũng không vội rời đi.
Minh Chân chuẩn bị theo hắn tiến về Ma Vực, cũng tạm thời sẽ không rời đi.
Tô Tử Mặc và Vân Trúc chạy tới bên cạnh đường hầm không gian, Mặc Khuynh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, giống như đã mất hồn mất vía vậy.
"Sư tỷ ?"
Tô Tử Mặc không hiểu gì, gọi một tiếng.
Mặc Khuynh giống như không nghe thấy, vẫn lẳng lặng đứng ở kia.
Trong lòng Tô Tử Mặc nghĩ lại, dần giật mình, thấp giọng nói: "Mặc Khuynh sư tỷ thường bế quan tu hành ở thư viện, si mê họa đạo, chắc hẳn những chuyện trải qua trong mấy ngày này đã tạo thành sự đả kích không nhỏ đối với nàng, trong lúc nhất thời không thể thoát ra được."
"Mới không phải đâu!"
Vân Trúc giống như cười mà không phải cười liếc nhìn Tô Tử Mặc, quay đầu nhìn sang Mặc Khuynh, nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Mặc Khuynh muội muội, đi thôi nào!"
"A!"
Mặc Khuynh như đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, vẻ mặt có chút bối rối, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Võ Đạo bản tôn, rồi lại vội vàng thu hồi ánh mắt, xoay người đi đến bên cạnh hai người Tô Tử Mặc.
Vân Trúc cười một tiếng, nhẹ nhàng kéo tay nhỏ Mặc Khuynh, nói với Võ Đạo bản tôn: "Hoang Võ Đạo hữu, lần này được ngươi cứu giúp, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, núi cao nước dài, chúng ta hữu duyên gặp lại."
"Ừm."
Võ Đạo bản tôn hơi gật đầu, dưới mặt nạ màu bạc kia không thấy bất kỳ biểu lộ gì.
Cũng không phải hắn ra vẻ lạnh lùng, chỉ là Thư Tiên Vân Trúc quá thông minh, nếu nói quá nhiều, khó tránh khỏi sẽ lộ ra sơ hở gì.
"Đúng rồi."
Võ Đạo bản tôn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, mở miệng nói: "Bí mật liên quan tới A Tì Địa Ngục, còn cả chuyện về ta, mong hai vị đạo hữu không cần truyền ra ngoài."
"Ta sẽ không nói."
Mặc Khuynh lập tức nói: "Ta có thể lập đạo thề, tuyệt đối sẽ không tiết lộ một chữ."
Vân Trúc ngẩn ra một chút, sau đó cũng lập xuống đạo thề, tuyệt đối không truyền cho người ngoài.
Nàng không lập tức tỏ thái độ chỉ là bởi vì Hoang Võ nói câu này khiến nàng cảm thấy hơi cổ quái.
Bọn hắn rõ ràng là ba người đứng chung một chỗ, Hoang Võ nói câu này, cũng là nói với ba người bọn hắn, nhưng trong lời nói của Hoang Võ lại chỉ nói 'Hai vị đạo hữu'.
Hoang Võ nói câu này rất là tự nhiên, đã loại trừ Tô Tử Mặc ra ngoài, đương nhiên có thể giải thích là hai người tình nghĩa thâm hậu, tín nhiệm lẫn nhau.
Nhưng Vân Trúc lại mơ hồ cảm giác được trong chuyện này còn có ẩn tình khác.
Nàng không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ sâu xa, lập tức cùng Tô Tử Mặc và Mặc Khuynh tiến vào trong đường hầm không gian, rời đi A Tì Địa Ngục.
Không qua bao lâu, trên không Tu La tự nứt ra một cái khe, ba người Tô Tử Mặc từ bên trong rơi xuống.
Vết thương của Vân Trúc chưa lành, Mặc Khuynh đỡ lấy eo nhỏ nhắn của Vân Trúc, ổn định rơi xuống.
Bên trong A Tì Địa Ngục, khắp nơi đều là âm trầm u ám, không khí ngột ngạt, tùy thời tùy lúc đều có thể gặp được hung hiểm, ăn bữa hôm lo bữa mai.
Rời đi A Tì Địa Ngục, ba người đều có cảm giác lại thấy ánh mặt trời, như trút được gánh nặng.
Tô Tử Mặc sâu hít sâu một hơi, thiên địa nguyên khí liên tục không ngừng giống như thực chất vậy, kéo đến trong cơ thể hắn!
Giống như mặt đất hạn hán đã lâu gặp mưa rào, Thanh Liên chân thân điên cuồng hấp thu cướp đoạt thiên địa nguyên khí, tẩm bổ máu thịt, gân cốt, nguyên thần.
Tu vi của Tô Tử Mặc dừng ở Thiên Tiên nhị giai đỉnh phong đã nhiều năm, tuy có lượng lớn tài nguyên tu luyện, nhưng vẫn luôn không thể đột phá bình cảnh.
Lần này hành trình đến địa ngục, chẳng những có thể cứu được Võ Đạo bản tôn ra, còn lấy được các loại bảo vật như Vô Ưu quả, Vô Ưu thân cây, còn có truyền thừa từ A Nan Đế Quân, lĩnh ngộ hai đại pháp ấn Phật môn.
Tất cả như nước chảy thành sông, thiên địa nguyên khí liên tục không ngừng tràn vào trong cơ thể, hình thành dòng lũ cuồn cuộn, trực tiếp phá vỡ màn chắn!
Khí tức Tô Tử Mặc tăng vọt, sau khi rời đi A Tì Địa Ngục mấy hít thở, đã lập tức đột phá, bước vào Thiên Nguyên cảnh tầng ba!
Nguyên thần của hắn cũng đã đạt tới Thiên Nguyên cảnh tầng năm đỉnh phong!
Hai đại nguyên thần Long Hoàng, Thanh Liên dung hợp, lại tu luyện một phần của bộ cấm kỵ bí điển, nguyên thần cảnh giới của hắn vẫn luôn vào hơn tu vi tự thân hai tiểu cảnh giới.
Bây giờ, tu luyện hoàn chỉnh « Bàn Nhược Niết Bàn Kinh », giúp nguyên thần của Tô Tử Mặc càng thêm cô đọng.
Tiếp tục tu luyện, thậm chí có hi vọng ở Thiên Nguyên cảnh, vượt qua tu vi bản thân ba tiểu cảnh giới!
Sau khi Tô Tử Mặc đột phá, trực tiếp tản ra thần thức, dò xét ở bốn phía xung quanh.
Một lúc sau, hắn mới thu lại thần thức, có chút thất vọng.
Hắn không nhìn thấy tung tích của Nguyên Tá quận vương.
Lần này, người của Đại Tấn tiên quốc chỉ có Kính Nguyệt Chân Tiên tiến vào A Tì Địa Ngục, Nguyên Tá quận vương không đi xuống cùng.
Cho nên, Tô Tử Mặc mới nghĩ Nguyên Tá quận vương có khả năng còn ở gần đây.
Bây giờ xem ra, có lẽ Nguyên Tá quận vương đã đoán trước được không đúng nên đã thoát đi nơi này.
"Chúc mừng."
Vân Trúc mỉm cười.
Tô Tử Mặc cũng cười, nhìn hai chân Vân Trúc rồi hỏi: "Thương thế của ngươi sao rồi ?"
"Đã không còn đáng ngại."
Vân Trúc nói: "Chờ trở lại Tử Hiên tiên quốc, điều dưỡng một thời gian, là có thể khôi phục như lúc ban đầu."
Nói xong câu đó, ánh mắt hai người lơ đãng đụng nhau.
Trong đầu Vân Trúc không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng trong A Tì Địa Ngục.
Lúc đó Tô Tử Mặc cõng nàng, thân thể hai người gần như dính vào cùng nhau, ở giữa chỉ cách mấy tầng sa mỏng, có chút thân mật mập mờ.
Lúc đó, tình thế nguy cấp, lại ở trong địa ngục, chuyện gấp tòng quyền nên mặc dù có chút ngượng ngùng khó xử cũng không sao.
Bây giờ ngẫm lại, trong lòng Vân Trúc không khỏi dâng lên một tia dị dạng.
"Khà khà khà khà!"
Đúng lúc này, từng tiếng cười cổ quái đột nhiên vang lên, chợt xa chợt gần, lơ lửng không cố định, lộ ra một tia âm trầm.
"Đợi lâu như vậy, không nghĩ tới, cơ duyên của mấy người chúng ta vậy mà lại rơi ở trên người ba tiểu bối."
Một giọng nói khác lại vang lên.
Giọng nói thứ ba sâu kín thở dài: "Tuy nói cái giá phải trả hơi lớn, nhưng mặc kệ như thế nào, rốt cục vẫn đợi được rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận