Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 737: Đỉnh núi

"Người này đúng là khủng bố, trước thềm đá cấp một trăm lại không tế ra Kim Đan dị tượng, cứ như vậy dựa vào nhục thân xông lên!"
"Nghe đồn cơ thể người này có thể sánh với thuần huyết hung thú, bây giờ vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền!"
"Cũng không có gì, Đế Dận cũng đợi đến sau thềm đá cấp một trăm mới tế ra Kim Đan dị tượng."
Giờ khắc này, vô số ánh mắt đều đang nhìn chăm chú vào bóng người màu xanh trên Vạn Tượng phong.
Mọi người ở đây đang ầm ĩ nghị luận, còn Tô Tử Mặc đã đạp tới thềm đá cấp một trăm!
Ầm!
Trong nháy mắt khi đạp vào thềm đá này, trong mắt Tô Tử Mặc bùng lên một luồng sáng, khẽ nhíu mày.
Sau khi lẽo tới thềm đá cấp một trăm, áp lực từ phía trên truyền tới đột nhiên tăng mạnh!
Lấy nhục thể của hắn mà vẫn có chút không chịu nổi.
Đương nhiên, đây là trong tình huống hắn không sử dụng nội đan.
Tô Tử Mặc đoán nếu vận dụng nội đan, toàn lực bắn ra khí huyết thì dù không tế ra Kim Đan dị tượng, hắn cũng có thể leo lên đỉnh Vạn Tượng phong!
Đương nhiên, chuyện này vốn không thực tế.
Ngọc Quân Chân Quân đã cảnh cáo hắn, ở trên Vạn Tượng phong mà vận dụng nội đan chính là đang tìm cái chết.
Tạch tạch tạch!
Ở trên đỉnh đầu Tô Tử Mặc, bầu trời đột nhiên vỡ ra từng khe hở, sấm sét vang dội, mưa rào xối xả, nhanh chóng hình thành dòng lũ ngập trời, vô số thiên thạch trút xuống.
Giống như thời mạt thế giáng lâm!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Bốn cột đá chọc trời to lớn dựng thẳng trong dòng lũ, trên đỉnh cột đá là một mai giáp che khuất bầu trời, phía trên mai giáp này khắc hoạ từng đường vân thần bí.
Bốn chân trấn áp dòng lũ cuồn cuộn, mai giáp lại chống đỡ bầu trời vốn sụp đổ kia!
Thái Cổ Thần Quy giáng lâm, ánh mắt trong vắt, ngửa mặt lên trời thét dài!
Đa số tu sĩ ở đây đều tận mắt thấy dị tượng này lần đầu tiên, tất cả đều biến sắc, trong đôi mắt toát ra vẻ rung động vô tận.
Đạo dị tượng Thái Cổ này thất truyền đã lâu rồi.
Ngay cả hơn mười vị Nguyên Anh Chân Quân ở đây đều cũng chưa từng thấy tận mắt.
"Không hổ là Thái Cổ Thần Linh thủ hộ thương sinh, lại có uy lực như vậy!" Dẫn Lộ Tăng cảm khái một tiếng.
Lạc Tuyết Chân Quân trầm giọng nói: "Những Thái Cổ dị tượng vốn đã thất truyền lại tái hiện, Nhân tộc chắc chắn sẽ đại hưng!"
Hỗn Nhất Chân Quân, Viên Không tăng nhân chỉ khẽ cười lạnh, đầy vẻ xem thường.
Vẻ mặt Ngọc Quân Chân Quân không chút biểu tình, sâu dưới đáy mắt lại lướt qua một tia lo lắng không dễ dàng phát hiện.
Những Thái Cổ dị tượng này tái hiện, mang ý nghĩa là một thời đại hoàng kim sắp tới, nhưng cũng rất có thể sẽ mang ý nghĩa là một trận hạo kiếp khó có thể tưởng tượng đang lặng yên tới gần!
Chịu đựng được thì Nhân tộc sẽ đại hưng.
Nếu không chịu được thì rất có thể Nhân tộc sẽ bị hủy diệt!
Thời đại Thượng Cổ, chư Hoàng cùng nổi lên, lại xuất hiện một tồn tại kinh tài tuyệt diễm như Nhân Hoàng khiến cổ kim đều khiếp sợ mới tạo thành tình trạng Thiên Hoang như ngày nay.
Bây giờ, chư Hoàng đã qua đời, Nhân Hoàng lại rời đi Thiên Hoang từ lâu, nếu Nhân tộc thật sự gặp phải hạo kiếp thì ai tới cứu vãn
"Có lẽ là do ta buồn lo vô cớ."
Ngọc Quân Chân Quân lắc đầu, cười tự giễu một tiếng.
Tế ra Thái Cổ Thần Quy, áp lực trên người Tô Tử Mặc chợt giảm, hắn nhảy tới thềm đá cấp một trăm linh một cũng không hề dừng lại, vượt qua Giác Sân hòa thượng, tiếp tục tiến lên!
Cấp102...
Cấp một trăm lẻ ba!
Ba người Giác Sân hòa thượng, Bàng Nhạc, Hàng Thu Vũ cứ trơ mắt nhìn Tô Tử Mặc vượt qua mình như vậy.
Ánh mắt ba người rất phức tạp.
Hai mươi năm trước, trận chiến dưới Nhân Hoàng điện kia, thiên kiêu của Tiên, Phật, Ma ba môn, người thì chết, kẻ lại trọng thương, đại đa số đều uể oải, không gượng dậy nổi, phai mờ ảm đạm.
Chỉ có ba người bọn hắn chặt đứt được tâm ma, một lần nữa đứng lên, một đường tranh phong, một lần nữa giành lấy vị trí thủ tịch đệ tử Kim Đan cảnh của tông môn!
Lần này bọn hắn trở về có hơn một nửa tâm tư đều là muốn rửa sạch nỗi nhục khi xưa.
Sẽ chém giết cùng Tô Tử Mặc một phen!
Không nghĩ tới Tô Tử Mặc lại căn bản không có cho bọn hắn cơ hội.
Trên Vạn Tượng phong này, hắn lại dễ dàng vượt qua bọn hắn!
Tất cả mọi người đều biết, Tô Tử Mặc là song sinh dị tượng.
Bây giờ, hắn mới chỉ tế ra một loại dị tượng mà đã chạy tới một bước này, nếu lại tế ra loại dị tượng thứ hai thì hắn có thể đi tới chỗ nào
Chẳng lẽ hắn thậtsự có thể sánh vai cùng Đế Dận!
Gần Vạn Tượng phong đã trở nên yên tĩnh.
Đông đảo tu sĩ đều muốn biết, rốt cuộc Tô Tử Mặc có thể đi tới một bước nào!
Đế Dận đứng ở trên cao nhìn xuống, nhìn Tô Tử Mặc đang dần leo lên cao, mặt không biểu tình.
"Ầm!"
Tô Tử Mặc leo lên thềm đá cấp một trăm lẻ năm!
Tâm thần Từ Thành đại chấn, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc!
Hơn mười ngày trước, hắn từng giao thủ cùng Tô Tử Mặc.
Lúc đó, Tô Tử Mặc tế ra song sinh dị tượng, hơn nữa còn dung hợp hai loại dị tượng lại cùng nhau, mới có thể đánh tan Ngũ Lôi Diệt Thế của hắn!
Mà bây giờ chỉ dựa vào một đạo Kim Đan dị tượng, Tô Tử Mặc lại có thể đi đến một bước này!
Ý nghĩa là trong thời gian mười ngày này, Kim Đan dị tượng của Tô Tử Mặc có uy lực lại tăng lên một cấp độ nữa!
Từ Thành đoán đúng mà cũng không đúng.
Uy lực Kim Đan dị tượng của Tô Tử Mặc đúng là đã tăng lên.
Nhưng không phải trong thời gian mười ngày kia, mà là trên đoạn đường vừa mới leo Vạn Tượng phong kia!
Cảm ngộ dấu vết cùng khí tức của các cường giả thời Thượng Cổ lưu ở trên Vạn Tượng phong, cảm ngộ pháp môn của Tiên, Phật, Ma tam môn, cảm ngộ áo nghĩa từ Ngưngc, Trúc Cơ cảnh, Kim Đan cảnh.
Kim Đan dị tượng của hắn đã thoát thai hoán cốt!
Loại biến hóa này, người khác có lẽ không cảm giác được, nhưng bản thân Tô Tử Mặc lại cực kỳ rõ ràng.
Đứng trên thềm đá cấp một trăm lẻ năm, Tô Tử Mặc nhắm hai mắt, dừng lại một chút.
Đột nhiên!
Tô Tử Mặc mở mắt, ngửa mặt lên trời thét dài, Kim Đan trong cơ thể vận chuyển, một khí tức nóng bỏng bùng ra!
Ầm ầm!
Sơn băng địa liệt, núi lửa dâng trào.
Nham tương màu đỏ thẫm chảy khắp đất, lửa lớn liên miên đốt cháy vạn dặm, một đầu đại mãng từ sâu trong lòng đất chui ra, bay vọt lên không, vỗ mạnh hai cánh đỏ bừng gần như trong suốt, ngửa mặt lên trời thét lớn!
Thái Cổ Đằng Xà!
Hai lọai dị tượng Thái Cổ giáng lâm!"
Khí tức Tô Tử Mặc tăng vọt, bàn chân nặng nề đạp trên mặt đất, thân hình xông lên trời, giống như một mũi tên, vượt qua cấp một trăm linh sáu, cấp một trăm linh bảy...
Ầm ầm!
Một mạch mà thành!
Dựa vào song sinh dị tượng, Tô Tử Mặc trực tiếp leo lên đỉnh Vạn Tượng phong!
A!
Sau một thoáng yên lặng, trong đám người mới truyền ra từng đợt kinh hô.
Biến hóa lần này thật sự quá nhanh, còn có rất nhiều tu sĩ chưa kịp phản ứng.
Chỉ trong nháy mắt, trên đỉnh núi Vạn Tượng phong đã có thêm một người.
Đỉnh núi cao đến mười tám ngàn trượng, chung quanh là mây mù lơ lửng.
Hai bóng người đứng dưới mây như ẩn như hiện, giống như Đế Vương không ai bì nổi, nhìn xuống nhân gian!
Vẻ mặt rất nhiều tu sĩ trở nên cực kỳ phấn khởi.
Hai người cũng đứng trên đỉnh núi, ý nghĩa là trong bài danh chiến, hai người sẽ có một trận đại chiến kinh thiên động địa!
"Ai."
Trong lòng Ngọc Quân Chân Quân thở dài.
Thân là tu sĩ của Huyền Cơ cung, đến chủ trì tranh đoạt Dị Tượng bảng, không muốn thấy nhất chính là cảnh tượng này.
Hai đại tuyệt thế thiên kiêu, dù tổn thất người nào đều không phải may mắn cua nhân tộc.
Trên đỉnh núi.
Đế Dận nhìn qua Tô Tử Mặc, khóe miệng hơi vểnh, tự tiếu phi tiếu nói ra:
"Nhìn xem non sông tốt đẹp này, nhìn xem thế giới này, nhìn xem vùng trời này, cố gắng hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của đám tu sĩ khác, đây là thứ cuối cùng mà ngươi có thể hưởng thụ được đấy."
"Thật không?"
Tô Tử Mặc bình tĩnh, lạnh nhạt mà hỏi.
"Tô Tử Mặc, ngươi thực sự rất vô tri."
"Ngươi biết trên đỉnh núi Vạn Tượng phong này có nghĩa là gì với ngươi không "
Đế Dận chỉ xuống dưới chân, âm u cười một tiếng, nói: "Nơi này là Quỷ Môn quan của ngươi! Ngươi leo lên núi này đỉnh, mang ý nghĩa là ngươi đã bước vào Quỷ Môn quan! Chính ngươi một lòng muốn chết, ta cũng chỉ có thể thành toàn ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận