Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1825: Đại chiến

Thời gian dần dần trôi qua.
Hai bên đường, hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh gì khác, trong rừng âm khí âm u, tràn ra một tia sát ý nhàn nhạt!
Màn đêm buông xuống.
Tô Tử Mặc ở trong rừng rậm, bị một đám giặc cỏ canh chừng, không khẩn trương giống như Đoạn Thiên Lương.
Thần sắc hắn vẫn thản nhiên, giống như không cảm thấy nguy cơ, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Ngay cả nữ tử mặc áo đỏ đều hơi kinh ngạc.
"Cũng không biết rõ là thật sự can đảm hơn người, hay là không tim không phổi."
Nữ tử mặc áo đỏ thầm nhủ một câu.
Đột nhiên!
Tô Tử Mặc mở mắt ra, trong mắt lóe lên thần quang, rồi lại nhanh chóng thu lại.
"Ừm ?"
Nữ tử mặc áo đỏ cũng phát hiện ra, lập tức đề phòng, nắm chặt trường đao trong tay, nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, thấp giọng nói: "Ngươi muốn làm cái gì!"
"Có người đến."
Tô Tử Mặc nhẹ giọng nói.
Nữ tử mặc áo đỏ khẽ nhíu mày, không dám vận dụng thần thức dò xét, sợ đánh rắn động cỏ.
Nàng nghiêng tai lắng nghe nửa ngày, nhưng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, vẻ mặt không khỏi trầm xuống, thấp giọng nói: "Ngươi tốt nhất là an phận chút, đừng có giở trò gì!"
"Nếu còn nói bậy nói loạn, đừng trách ta khiến ngươi chảy máu tại chỗ!"
Tô Tử Mặc cười cười, không thèm tranh luận.
Sau gần một khắc đồng hồ.
Vẻ mặt nữ tử mặc áo đỏ đột nhiên chấn động!
Nàng đã nhận ra nơi xa truyền đến một tia dị động!
Có không ít tu sĩ đang đi về phía này!
Đúng lúc này, đại hán tóc ngắn, thanh niên mặc áo đen cũng đều quay đầu, nhìn về phía nữ tử mặc áo đỏ, khẽ gật đầu.
Đại hán tóc ngắn cùng thanh niên mặc áo đen rõ ràng cũng đã phát hiện ra.
Nữ tử mặc áo đỏ đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc bên cạnh, vẻ mặt kinh nghi bất định.
Bởi vì, từ một khắc đồng hồ trước, người này đột nhiên nhắc nhở là có người đang đến!
Nhưng sao có thể ?
Người này chỉ là Huyền Tiên ngũ giai, lại có thính lực khủng bố như vậy?
Nhưng không phải người này sớm phát hiện được, lẽ nào đây chỉ là trùng hợp ?
Nữ tử mặc áo đỏ đột nhiên cảm giác trên người áo xanh nam tử này, dường như có một tầng sương dày bao phủ, biến thành thâm bất khả trắc.
Tô Tử Mặc không chớp mắt, giống như không cảm giác được nữ tử mặc áo đỏ đang xem mình, không hề bị lay động.
Cũng không lâu sau.
Dưới mặt đất truyền đến chấn động bất quy tắc.
Lần này, ngay cả Đoạn Thiên Lương đều đã nhận ra!
"Có chừng có một ngàn người!"
Nữ tử mặc áo đỏ cẩn thận lắng nghe một chút, đưa ra phán đoán, vẻ mặt thoáng thả lỏng.
Tình huống này không khác gì tin tức lúc trước bọn hắn thu được, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì chuyện hôm nay tất thành!
Tô Tử Mặc khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không chỉ có thế."
"Cái gì ?"
Nữ tử mặc áo đỏ sững sờ, nàng chưa kịp hiểu rõ lời nói của Tô Tử Mặc có ý nghĩa gì, trên con đường máu cách đó không xa đã thấp thoáng bóng người.
Đại quân hơn ngàn người này đã tiến vào trong tầm mắt của mọi người!
Đoạn Thiên Lương lướt qua vô số cây xanh, nhìn thấy cờ chiến của nhánh đại quân này dựng thẳng, hai mắt không khỏi trừng lớn.
Đại Hoàng cũng chấn kinh.
Cờ chiến kia lại là cờ chiến của Huyết Dương cốc!
Ngay cả Tô Tử Mặc đều khẽ kinh ngạc.
Hắn không ngờ nhóm người nữ tử mặc áo đỏ này lại mai phục Huyết Dương cốc!
Phải biết rằng Huyết Dương cốc là một trong tám thế lực lớn ở Long Uyên tinh.
Nói như vậy, ngay cả bốn thế lực giặc cỏ lớn đều sẽ không dễ dàng giao chiến cùng tám thế lực lớn kia!
Thị lực của Tô Tử Mặc cực mạnh, có thể thấy rõ số lượng của nhánh đại quân này.
Người cầm đầu lại là người mà hắn quen biết, là đại công tử Huyết Dương cốc-Trần Huyền Dương!
Mười năm không thấy, tu vi của Trần Huyền Dương vẫn là Huyền Tiên lục giai.
Trần Huyền Dương khoác áo giáp, trong tay cầm một thanh trường mâu, cưỡi trên một con ngựa cao lớn, nhìn cực kỳ uy nghiêm.
Bên người Trần Huyền Dương, còn có một lão giả đi theo.
Vị lão giả này tay không, trên người cũng không có mặc bất kỳ áo giáp gì, chỉ mặc một bộ trường bào, tóc dài trắng đen xen kẽ tùy ý tản ra, vẻ mặt trầm ổn.
Lão giả này chính là một vị Huyền Tiên thất giai!
Nhìn tư thế này, có lẽ là Trần Huyền Dương dẫm nhánh đại quân này, chuẩn bị tiến về Long Uyên Thành.
Thực lực hai phe nhìn có vẻ không chênh lệch nhiều.
Mắt thấy khoảng cách từ Trần Huyền Dương đến địa điểm đám người đại hán tóc ngắn mai phục càng ngày càng gần, nữ tử mặc áo đỏ cũng biến thành cực kỳ khẩn trương, vừa nhìn lấy đám người Trần Huyền Dương, vừa quay đầu nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc.
Nữ tử mặc áo đỏ nghiêm nghị cảnh cáo Tô Tử Mặc không cần loạn động, cũng không cần phát ra bất kỳ thanh âm nào!
Đột nhiên!
Đại hán tóc ngắn nâng tay lên, khẽ quát một tiếng: "Giết!"
Sưu! Sưu! Sưu!
Đông đảo tu sĩ mai phục trong rừng cây, đột nhiên nắm chặt trường mâu trong tay, dùng toàn lực ném ra ngoài, trường mâu trong tay phá không bay đi, phát ra một tiếng vang chấn động tinh thần!
Loạn mâu đều bắn tới như là mưa tên vậy, bắn về phía hơn ngàn người đại quân Huyết Dương cốc ở giữa con đường máu kia!
Trần Huyền Dương hơi cong khóe miệng lên, trong đôi mắt lướt qua một tia đùa cợt.
Chỉ thấy hắn lão giả bên cạnh, đột nhiên khẽ quát một tiếng.
Đại quân Huyết Dương cốc hơn ngàn người dường như đã sớm chuẩn bị, nhanh chóng biến trận, tạo thành một vòng tròn lớn.
Tu sĩ Huyết Dương cốc ở ngoài cùng lấy từ trong túi trữ vật ra từng tấm chắn lớn, dựng đứng ở trước người!
Những tu sĩ Huyết Dương cốc đứng ở giữa lại giơ tấm chắn giơ lên đỉnh đầu.
Vì thế đại quân Huyết Dương cốc lại hình thành một đại trận phòng ngự chặt chẽ.
Tiếng đinh đinh đương đương không ngừng vang lên, đại quân Huyết Dương cốc đã ngăn được phần lớn trường mâu đang bắn tới!
Có mấy cây trường mâu đâm về phía Trần Huyền Dương, cũng bị Trần Huyền Dương vung khẽ trường mâu trong tay dễ dàng đẩy ra, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Tô Tử Mặc khẽ lắc đầu.
Lúc này tình thế rõ ràng, Huyết Dương cốc hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị!
Nếu đám người đại hán tóc ngắn này tiếp tục xuất thủ, sợ rằng sẽ rơi vào trong vòng vây của Huyết Dương cốc!
Lúc này lựa chọn sáng suốt nhất chính là dẫn đám người rút đi.
Nhìn thấy Huyết Dương cốc phản ứng nhanh chóng như vậy, trong mắt đại hán tóc ngắn cũng lướt qua một vòng chần chờ.
Lý trí nói cho hắn biết, kế hoạch lần này đã thất bại rồi.
Nhưng tên đã trên dây, không bắn không được.
Nếu cứ thối lui như vậy, trong lòng hắn lại không cam lòng.
Ngay khi hắn đang do dự chần chờ, thanh niên mặc áo đen bên người hắn đã sớm không nhịn được, dẫn đầu vọt ra ngoài, hét lớn một tiếng: "Các huynh đệ, giết cho ta! Báo thù rửa hận cho những người đã chết! Để Huyết Dương cốc nợ máu trả bằng máu!"
"Để Huyết Dương cốc nợ máu trả bằng máu!"
Đông đảo tu sĩ tuôn trào nhiệt huyết, cũng không để ý tới chuyện khác, tất cả nhao nhao từ trong rừng rậm xông ra ngoài, xông thẳng tới đại quân Huyết Dương cốc.
Đại hán tóc ngắn thấy cảnh này, cũng chỉ có thể thét dài một tiếng, cầm chặt búa lớn, cưỡi mãnh thú xông ra ngoài.
Đối phương có một vị Huyền Tiên thất giai.
Nhất định phải giải quyết Huyền Tiên thất giai kia trước!
"Ha ha ha ha!"
Trần Huyền Dương nhìn đông đảo tu sĩ xông tới, trong đôi mắt không có một chút e ngại nào, ngược lại còn ngửa mặt lên trời cười to, nói: "Đến rất tốt!"
"Kình Thiên trại, Phong Vân bang, Tụ Nghĩa sơn trang, ta đang lo không tìm thấy đám dư nghiệt các ngươi, không nghĩ tới, hôm nay các ngươi lại tự mình dâng đầu tới cửa!"
"Hôm nay, ta sẽ khiến dư nghiệt ba thế lực lớn các ngươi biến mất hoàn toàn khỏi Long Uyên tinh!"
"Giết cho ta!"
Trần Huyền Dương giơ trường mâu lên, vung cánh tay hô lên.
Lão giả bên người hắn khẽ đạp lên chiến mã một cái, vọt tới đại hán tóc ngắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận