Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1353: Lễ vật

"Tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"
Bắc Minh Ngạo đóng cửa lớn lại, nhịn không được hỏi: "Đám Nam Cung Ngọc đâu ?"
"Bọn hắn đi rồi."
Bắc Minh Tuyết nói lập lờ nước đôi.
Chuyện này nếu nói thật ra thì rất khó giấu diếm được thân phận của Tô Tử Mặc.
Tâm tư nàng luôn thông minh mẫn tiệp, hơn nữa còn cực kỳ cẩn thận, biết thân phận của Tô Tử Mặc mẫn cảm, nên dù có là đệ ruột cũng không thể tùy tiện lộ ra!
"Đi rồi?"
Bắc Minh Ngạo nghi hoặc.
Bắc Minh Tuyết chuyển chủ đề, hỏi: "Tiểu đệ, lập tức đến thế gia thi đấu rồi, binh khí của ngươi là gì?"
Nghe được vấn đề này, vẻ mặt Bắc Minh Ngạo mừng rỡ, lấy từ trong túi trữ vật x ra một thanh phi kiếm, trên thân kiếm khắc hoạ ba đạo linh văn, lại là một thượng phẩm linh khí.
"Tỷ, ngươi nhìn này!"
Bắc Minh Ngạo có chút đắc ý nói: "Đây là lão tộc trưởng cho ta! Toàn bộ Bắc Minh trấn, cũng không có mấy món thượng phẩm linh khí đâu!"
Nội tình của Bắc Minh Thị sớm đã bị tam đại thế gia vơ vét sạch rồi.
Đừng nói là linh khí pháp khí, cho dù là công pháp bí tịch của Bắc Minh Thị cũng đều bị tam đại thế gia cướp đi, sớm đã đứt đoạn truyền thừa.
"Thượng phẩm linh khí, cũng không tệ."
Bắc Minh Tuyết gật gật đầu, nói: "Nhưng tham gia thế gia thi đấu kia, nếu đối đầu với Kim Đan Chân Nhân của tam đại thế gia thì vẫn kém hơn một chút."
Kim Đan Chân Nhân của tam đại thế gia có thể tham gia thế gia thi đấu, ít nhất cũng đều có được một cực phẩm linh khí.
Một số tuyệt thế thiên tài yêu nghiệt sẽ được gia tộc bồi dưỡng trọng điểm, có được hoàn mỹ linh khí, tiên thiên linh khí cũng là chuyện bình thường!
Giống như Đông Phương Chỉ đã đánh nát Kim Đan của Bắc Minh Tuyết, nàng ta có được hai kiện tiên thiên linh khí.
Một tiên thiên linh khí trong đó vốn là của Bắc Minh thế gia!
"Không sao!"
Bắc Minh Ngạo hơi nắm quyền, nói: "Ta có Kim Đan dị tượng, dù binh khí kém hơn đói phương, cũng nhất định có thể tranh thủ được một vị trí tốt!"
"Lần này lão tộc trưởng nói với ta là nếu có thể lọt vào top một trăm, thì sẽ đưa ra một yêu cầu với tam đại thế gia, cho phép ta rời đi Bắc Minh trấn, đi ra bên ngoài xông xáo.
"Chỉ cần rời đi địa bàn của tam đại thế gia, đó chính là trời cao biển rộng, không chừng sẽ gặp được cơ duyên để môt bước lên trời!"
"Tỷ, ngươi yên tâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ ngươi cùng đi!"
Trong lòng Bắc Minh Tuyết ấm áp, gật đầu nói: "Tiểu đệ có lòng."
Nàng nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc, hơi chần chờ, nhưng vẫn lấy từ trong túi trữ vật ra một thanh phi kiếm cùng một nội giá màu bạc, đưa tới.
Bắc Minh Tuyết nói: "Tiểu đệ, hai kiện linh khí này cho ngươi này, trong lần thế gia thi đấu này cũng có nắm chắc hơn một chút."
Bắc Minh Ngạo cũng không nghĩ nhiều, thuận tay nhận lấy, thuận miệng nói: "Tỷ tỷ, ngươi lấy được linh khí từ đâu thế."
Bắc Minh Ngạo nhìn một chút, vẻ mặt không khỏi khẽ biến.
Hắn thấy rõ ràng, trên thân thanh phi kiếm này lại khắc năm vòng linh văn!
"Lẽ nào..."
Bắc Minh Ngạo không dám tin tưởng, vận chuyển linh lực, rót vào trong đó.
Xoạt!
Thân kiếm rung động, lóe lên ánh sáng chói mắt!
"Hoàn mỹ linh khí!"
Bắc Minh Ngạo kinh hô một tiếng.
Hắn lại rót linh lực vào trong nội giáp màu bạc.
Xoạt!
Nội giáp bắn ra một lồng ánh sáng màu bạc, cũng lóe ra năm vòng linh văn!
Cũng là hoàn mỹ linh khí!
Hai kiện linh khí này đã khiến Bắc Minh Ngạo bị dọa sợ rồi.
"Tỷ, ngươi, cái này, cái này..."
Bắc Minh Ngạo nói chuyện đã bắt đầu lắp bắp rồi.
Dù sao, từ khi hắn tu hành đến nay, đừng nói là hoàn mỹ linh khí, ngay cả cực phẩm linh khí cũng chưa từng được chạm qua!
Tộc trưởng Bắc Minh Thị tặng cho hắn một thượng phẩm linh khí, hắn đã vô cùng mừng rỡ rồi, bây giờ nhìn thấy hai kiện hoàn mỹ linh khí này, có thể tưởng tượng ra trong lòng hắn chấn động đến mức nào.
Bắc Minh Tuyết lo lắng Tô Tử Mặc không đồng ý, cho nên, nàng có chút do dự.
Nhưng trong lòng nàng dù sao vẫn muốn bảo vệ đệ đệ, lo lắng Bắc Minh Ngạo sẽ gặp nguy hiểm trong khi thâm gia thế gia thi đấu, nên mới chọn hai trong ba kiện linh khí hoàn mỹ mà đám người Nam Cung Lăng tặng cho nàng để đưa cho hắn.
Chỉ là, từ đầu đến cuối, Tô Tử Mặc vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ ngồi lẳng lặng ở một bên, nhắm mắt dưỡng thần, giống như không quan tâm gì tới việc này cả.
"Tiểu đệ, đừng hỏi ta chuyện về hai kiện linh khí này, ta không thể nói."
Bắc Minh Tuyết biết Bắc Minh Ngạo nghhi ngờ, lắc lắc đầu.
Mặc dù trong lòng Bắc Minh Ngạo rất hiếu kỳ, nhưng vẫn nhịn được.
Hắn chỉ biết rõ một chuyện là tỷ tỷ của mình nhất định sẽ không hại hắn!
Bắc Minh Ngạo cất hai kiện linh khí hoàn mỹ lại, ánh mắt theo bản năng nhìn tới Tô Tử Mặc, không nhịn được duỗi chân ra, đá vào chiếc ghế dựa mà Tô Tử Mặc đang ngồi kia.
"Này, sao ngươi vẫn ở đây không đi thế? Đã ở bao nhiêu năm rồi?"
Bắc Minh Ngạo tức giận nói.
Bắc Minh Tuyết biến sắc, nghiêm mặt quát lớn: "Tiểu đệ, không được vô lễ!"
"Tỷ, ta cũng không nói gì, ta..."
Bắc Minh Ngạo nhỏ giọng thầm thì, còn chưa nói xong đã bị Bắc Minh Tuyết cắt ngang.
"Tiểu đệ, xin lỗi Tô tiên sinh!"
Vẻ mặt Bắc Minh Tuyết nghiêm khắc, ngữ khí kiên định, không cho phép nghi ngờ!
Bắc Minh Ngạo chưa bao giờ thấy tỷ tỷ mình nghiêm khắc như thế, mặc dù trong lòng không phục, nhưng cũng có chút sợ hãi, vẻ mặt không nguyện ý chắp tay với Tô Tử Mặc rồi nói: "Tô tiên sinh, xin lỗi."
Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, từ đầu đến cuối đều không mở mắt, giống như đã ngủ rồi.
Hắn có thân phận gì ?
Căn bản sẽ không cần so đo những chuyện này cùng Bắc Minh Ngạo.
Bắc Minh Ngạo bĩu môi, nhìn dáng vẻ Tô Tử Mặc, trong lòng càng xem thường.
Nhưng sợ Bắc Minh Tuyết nên mấy lời nói móc mỉa mai đã đến miệng rồi, vẫn bị hắn nhịn xuống.
Bắc Minh Tuyết phất tay nói: "Được rồi, ngươi đi đại điện tổ tông tiếp tục tu luyện đi, chuyện về hoàn mỹ linh khí nhớ không cần bại lộ ra."
"Yên tâm đi, tỷ."
Bắc Minh Ngạo gật gật đầu, cũng không lưu lại, lập tức quay người rời đi.
"Sư tôn, ta đưa hai kiện linh khí cho tiểu đệ, ngươi sẽ không trách ta chứ ?"
Bắc Minh Tuyết trầm ngâm hồi lâu, trong lòng vẫn còn có chút thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi.
Tô Tử Mặc mở mắt, cười một tiếng, lắc đầu nói: "Chuyện này có sao đấu, hai kiện hoàn mỹ linh khí mà thôi, cũng không phải bảo bối khó lường gì."
Nguyên Thần của hắn bị giam cầm, cũng không mở ra túi trữ vật của chính mình.
Nếu không, hắn tùy tiện lấy ra một bảo vật đều hơn linh khí hoàn mỹ kia!
Tô Tử Mặc vừa rồi cũng đang suy nghĩ, nên đưa cho Bắc Minh Tuyết lễ vật gì.
Hắn bây giờ còn không làm được đến cảnh giới như Điệp Nguyệt, tất cả lễ vật đưa ra đều là thiên địa chí bảo, có thể giúp một người nghịch thiên cải mệnh!
Nhưng dù sao Bắc Minh Tuyết cũng là đại đệ tử của hắn, hắn đưa ra đồ vật, cũng không thể quá keo kiệt.
Tô Tử Mặc trầm ngâm một chút, lấy từ cổ tay trái xuống một chuỗi phật châu, đưa cho Bắc Minh Tuyết, nhàn nhạt nói: "Chuỗi phật châu này vi sư đã đeo nhiều năm, hôm nay sẽ tặng cho ngươi."
"Đa tạ sư tôn."
Bắc Minh Tuyết tiếp nhận phật châu, cẩn thận quan sát một chút, cũng không nhìn ra manh mối gì đến.
Trên chuỗi phật châu này, cũng không có dấu vết linh văn gì, cũng không có chút sóng linh khí nào, nhìn có vẻ cổ kính xa xưa, giống như đã có chút năm tháng.
Bắc Minh Tuyết không suy nghĩ nhiều, tiện tay đeo phật châu lên cổ tay.
Lúc này, nàng hoàn toàn không ý thức được, xâu phật châu này, chính là trấn tự chi bảo của một siêu cấp tông môn ở Tu Chân giới —— Minh Vương Niệm Châu!
Đừng nói nàng mới chỉ là một Kim Đan Chân Nhân, cho dù là một Hợp Thể Đại Năng nhìn thấy xâu phật châu này, đều sẽ động tâm, tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận