Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 913: Ngươi cũng xứng

Tu sĩ Ẩn Sát Môn sửng sốt.
Ở trước người hắn có một hán tử mặc áo xanh đứng đấy, mặt người này không biểu tình, ánh mắt như đao, sát ý phun trào, đang lạnh lùng nhìn hắn!
Trường kiếm trong tay của hắn lại bị hai ngón tay của hán tử mặc áo xanh kẹp lấy, khó có thể nhúc nhích tí nào!
"Tiểu sư thúc!"
Nam Cung Lăng sống sót sau tai nạn, lên tiếng kinh hô.
Tô Tử Mặc sát phạt quyết đoán, xuất thủ giết chết một tu sĩ Ẩn Sát Môn trong đám người xong lại nhanh chóng trở về, chặn lại một kích tất sát của một thích khách Ẩn Sát Môn khác!
Quá nhanh!
Hoàn toàn không cùng một cấp bậc!
Không có bao nhiêu người có thể thấy rõ thân pháp của Tô Tử Mặc.
Đám người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, còn Tô Tử Mặc đã vòng trở lại, kẹp lấy trường kiếm của tên tu sĩ Ẩn Sát Môn giữa hai ngón tay!
Ẩn Sát Môn có sở trường là ẩn nấp rồi ám sát.
Tu sĩ Ẩn Sát Môn muốn chính là nhất kích tất sát!
Nếu như một kích không trúng thì sẽ lập tức trốn xa ngàn dặm.
Bọn hắn không có sở trường chính diện giao phong đối cứng với người khác.
Mà bây giờ nhục thân của Tô Tử Mặc lại không thua gì Chân Quân pháp khí hoàn mỹ!
Lực lượng nhục thể của hắn, sao một tu sĩ Ẩn Sát Môn có khả năng chống lại được!
Đừng nói là tu sĩ Ẩn Sát Môn bình thường đứng trước mặt Tô Tử Mặc, cho dù là Ma tử của Ẩn Sát Môn đến đây cũng sẽ bị hắn trấn sát tại chỗ!
Tô Tử Mặc đã quyết định lập uy, đương nhiên sẽ không lưu thủ.
Trong mắt hắn lóe lên hàn quang, ngón tay vận lực!
Keng!
Chuôi trường kiếm lạnh thấu xương này lại bị hai ngón tay của hắn bẻ gãy, mũi kiếm bay ngược lại, trực tiếp đâm vào trong mi tâm tên tu sĩ Ẩn Sát Môn!
Phốc phốc!
Huyết quang thoáng hiện, Nguyên Thần của tên tu sĩ Ẩn Sát Môn cũng bị một nửa mũi kiếm này đâm nát, mất mạng tại chỗ.
Chỉ trong chớp mắt, hai Nguyên Anh Chân Quân đã phơi thây đầu phố!
Ánh mắt tu sĩ vây quanh nhìn Tô Tử Mặc dần dần thay đổi.
Tô Tử Mặc đứng nguyên tại chỗ, trên người tản ra một luồng khí tức làm lòng người run rẩy!
Đây là mùi máu tanh!
Trấn sát vô số thiên kiêu, giẫm lên hài cốt của vô số yêu nghiệt mới lắng đọng ra mùi máu tanh này!
Tô Tử Mặc vốn dĩ cũng không muốn khiến người khác chú ý nên thu khí tức lại.
Nhưng bây giờ hắn nhất định phải dùng thủ đoạn lôi đình để chém vỡ tất cả chướng ngại trước người, mau chóng ra khỏi thành, mang ba người Nam Cung Lăng hoàn hảo không việc gì về tông môn!
Tô Tử Mặc quét mắt ánh mắt, một số kẻ vốn mang ý đồ xấu vội vàng lui lại, không dám cùng đối mặt với hắn!
Đây chính là uy áp!
Luồng uy áp đến từ người đứng đầu Dị tượng bảng!
Tô Tử Mặc sải bước, đi về phía trước.
Đám người vội vàng tản ra, nhường ra một con đường.
Ba người Nam Cung Lăng vội vàng theo sát phía sau.
Dọc theo con đường này, bởi vì Trình Bằng đứng hàng thứ mười lăm trên Dị tượng bảng bị phế, hai Nguyên Anh Chân Quân của Ẩn Sát Môn bị giết nên đã chấn nhiếp được rất nhiều người.
Một số tu sĩ còn muốn mạnh mẽ cướp đoạt Dung Nham Tinh thạch đều phải cân nhắc xem mình có thể hơn được Trình Bằng không!
Cách đó không xa, không ít tu sĩ vây quanh một Nguyên Anh Chân Quân, người này phiêu dật tuấn lãng, mắt như sao trời, trên mặt đầy ý cười nhìn qua bên này.
Vũ Thiên Vũ của Phi Vũ Môn, xếp thứ mười một trên Dị tượng bảng lần này!
"Sư huynh, chúng ta muốn xuất thủ hay không ?"
Có tu sĩ Phi Vũ Môn nhỏ giọng hỏi.
Vũ Thiên Vũ hơi liếc mắt, nhìn qua người này, hỏi ngược lại: "Ngươi có thể ngăn cản tu sĩ áo xanh kia?"
"Ta... Không được, sư huynh nhất định có thể."
Tên tu sĩ này lúng túng đáp một tiếng.
Vũ Thiên Vũ lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Người này thâm sâu khó lường, ta cũng không nắm chắc. Trung Châu quả nhiên là nơi tàng long ngọa hổ, Trình Bằng thua cũng không oan."
Vừa dứt lời, ánh mắt Vũ Thiên Vũ khẽ động, nhìn về phía một đám tu sĩ ở cửa thành, khóe miệng hơi vểnh, lẩm bẩm nói: "Thú vị."
...
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của rất nhiều tu sĩ, bốn người Tô Tử Mặc một đường đi nhanh, rất nhanh đã đến cửa thành.
Phía trước có mười mấy tu sĩ đang đứng.
Mấy tên tu sĩ đều có vẻ mặt lạnh lùng, trên vai vác trường kiếm, ngăn trước cửa thành, rõ ràng là có ý không nhường đường.
Nam Cung Lăng nhìn người cầm đầu, vẻ mặt đại biến hô nhỏ một tiếng: "Kiếm Vô Tung!"
Kiếm Vô Tung của Kiếm tông đứng hàng thứ ba trên dị tượng bảng!
Như Huyên nôn nóng cắn đầu lưỡi, bí mật truyền âm nói: "Hỏng rồi, Kiếm Vô Tung giống như muốn ra tay! Đạo kiếm khí kia của tiểu sư thúc vừa mới phóng thích, không thể lại đánh ra nữa, làm sao bây giờ ?"
"Dù tiểu sư thúc có thể đánh ra kiếm pháp kia cũng vô dụng, đừng quên là Kiếm Vô Tung đã tu luyện ra dị tượng Vạn Kiếm Quy Tông, vạn kiếm thần phục!"
Vẻ mặt Nam Cung Lăng lo lắng, nói: "Tất cả kiếm tu ở trước mặt Kiếm Vô Tung, lực chiến đấu đều sẽ giảm mạnh! Tiểu sư thúc cũng không thể tránh được!"
Liễu Hàm Yên thì thào nói: "Hi vọng Kiếm Vô Tung không nhằm vào chúng ta, nếu là..."
Ngừng lại, Liễu Hàm Yên chần chờ một chút, giống như đã quyết định gì, nói: "Nếu hắn muốn ra tay tranh đoạt Dung Nham Tinh thạch, ta sẽ đưa cho hắn."
Nam Cung Lăng và Như Huyên đều không nói gì.
Ở trước mặt người đứng hàng thứ ba trên dị tượng bảng, trong lòng của bọn hắn dâng lên cảm giác bất lực, chỉ có thể khuất phục!
Đây chính là sức chiến đấu tuyệt đối nghiền ép!
Hơn nữa phần lớn kiếm tu đều là người sát phạt.
Nếu thật sự bởi vì Dung Nham Tinh thạch mà liên lụy tới tiểu sư thúc cũng mất mạng với bọn hắn ở nơi này, mấy người có hối hận cũng không kịp.
Đúng lúc này, Tô Tử Mặc đã đi tới, trong miệng phun ra hai chữ: "Tránh ra!"
Ba người Nam Cung Lăng nghe được mà hãi hùng khiếp vía!
Tu sĩ Nguyên Anh cảnh, có mấy người dám nói chuyện như thế với Kiếm Vô Tung?
"Ừm ?"
Kiếm Vô Tung hơi nhướn mi, trong mắt hiện lên sát cơ, tản mát ra hàn khí dày đặc, căn bản không có ý đồ che giấu!
Nam Cung Lăng vội vàng bước nhanh về phía trước, giật ống tay áo Tô Tử Mặc, truyền âm nói: "Tiểu sư thúc, ngươi đừng xúc động, ngươi là kiếm tu, đánh không lại hắn!"
Trải qua một phen biến cố vừa rồi, thái độ của Nam Cung Lăng đối với Tô Tử Mặc đã dần dần thay đổi.
Vẻ mặt Liễu Hàm Yên lo lắng, cũng truyền âm nói: "Sư thúc, cùng lắm thì cho bọn hắn tảng đá này, chúng ta không cần thiết đấu cùng bọn hắn."
Giao thủ cùng kiếm tu vốn cực kỳ hung hiểm!
Kiếm tu vốn chính là tu đạo sát phạt, chỉ cần xuất kiếm thì phải thấy máu mới ngưng!
Tô Tử Mặc thờ ơ, vẫn đối mặt cùng Kiếm Vô Tung, khí thế không hề kém!
Kiếm Vô Tung nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Ngươi không phải người của Kiếm tông."
Đám tu sĩ trong Phong Vân Thành vốn đều nghĩ rằng Tô Tử Mặc là truyền nhân của kiếm tông, nhưng đến lúc này, đám người mới kịp phản ứng.
"Nếu đã không phải truyền nhân của kiếm tông, khi nhìn thấy ta vì sao không bái ?"
Lời nói của Kiếm Vô Tung xoay chuyển.
"Vì sao ta phải bái ?"
Tô Tử Mặc lạnh nhạt hỏi ngược lại một câu.
"Ha ha!"
Kiếm Vô Tung ngửa mặt lên trời cười to, ngạo nghễ nói: "Kiếm tông chính là thánh địa của kiếm tu trong thiên hạ, ta chính là truyền nhân kiệt xuất nhất của Kiếm tông, ngươi gặp ta không bái chính là bất kính với Kiếm tông!"
"Ngươi bất kính với Kiếm tông, chính là muốn chết!"
Nghe được câu này, đông đảo tu sĩ đều âm thầm lắc đầu.
"Người này xong rồi, chọc phải Kiếm Vô Tung, thật sự là tự tìm đường chết."
"Là chính hắn quá mức xuất sắc, trông thấy Kiếm tông không bái, trông thấy Kiếm Vô Tung còn không biết thu liễm, vẫn lạc nơi này cũng là đáng đời!"
Vẻ mặt ba người Nam Cung Lăng lo lắng nhưng không biết nên khuyên giải như thế nào.
Đúng lúc này, Kiếm Vô Tung lại nói: "Nhưng ta niệm tình ngươi tu hành không dễ, có thể cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi chịu đi theo ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
"Đây chunhs là đại cơ duyên đấy!"
"Thật không ngờ, đây cũng là liễu ám hoa minh rồi."
"Có thể đi theo Kiếm Vô Tung, vậy mang ý nghĩa là người này có cơ hội bái nhập vào Kiếm tông, người này đúng là mạng lớn."
Đám người không ngừng xôn xao bàn luận.
Đúng lúc này, đám người chỉ nghe một tiếng cười nhạo, tràn đầy vẻ đùa cợt.
"Chỉ bằng ngươi, cũng xứng để ta đi theo ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận