Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2103: Rời khỏi Đại Tấn

Tô Tử Mặc vốn không có ý định bái vào tứ đại Tiên tông.
Nhưng dựa theo lời Tinh Vũ nói, lấy tu vi lúc này của hắn, muốn rời khỏi cương thổ Thần Tiêu Tiên Vực, tiến về Bích Tiêu Tiên Vực, quá trính này tốn quá nhiều thời gian.
Đường xá xa xôi, không biết rõ sẽ kinh lịch như thế nào biến cố cùng hung hiểm.
Nếu có thể bái vào một trong tứ đại Tiên tông, được tiên tông che chở, đứng vững gót chân, đến khi hắn muốn rời khỏi Thần Tiêu Tiên Vực thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Ở bên trong tứ đại Tiên tông, cũng có siêu cấp Truyền Tống trận có thể đi tới các Tiên Vực khác.
Những năm qua xông xáo ở thượng giới, Tô Tử Mặc đã sâu sắc cảm nhận được rằng nếu không có một thế lực cường đại chống lưng thì rất khó có thể đặt chân ở thượng giới.
Mà bây giờ, cũng chỉ có tứ đại Tiên tông mới có thể chống lại Đại Tấn tiên quốc!
Càng huống chi, dù có thể đến Bích Tiêu Tiên Vực cũng không phải thượng sách.
Bởi vì, ngoại trừ những nguy hiểm trên đường đi kia, tình hình ở Bích Tiêu Tiên Vực ở nơi xa xôi cũng không rõ.
Uy hiếp lớn nhất của Tô Tử Mặc ở thượng giới là Vân U Vương, người này thậm chí có khả năng ở ngay Bích Tiêu Tiên Vực!
Nếu thật sự là như thế, hắn tiến vào Bích Tiêu Tiên Vực chẳng phải là tự chui đầu vào lưới.
Mà bây giờ, nếu tứ đại Tiên tông đang tuyển chọn đệ tử thì đây là một cơ hội khó được.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mặc định tơi dãy núi Bàn Long xem thử, hắn hỏi: "Tinh Vũ tiền bối, muốn đi đến dãy núi Bàn Long thì phải đi như thế nào ?"
Tinh Vũ nhíu mày trầm tư, bấm ngón tay tính toán một chút, lắc đầu nói: "Không ổn, ta tính toán thời gian thì tiên tông đại tuyển đã sớm bắt đầu, đã qua hơn nửa năm rồi."
"Khi nãy không phải tiền bối mới vừa nói là tiên tông đại tuyển sẽ diễn ra trong một năm sao, đến ngày cuối mới có thể tuyển ra kết quả mà?" Tô Tử Mặc hỏi nói.
"Ừm."
Tinh Vũ gật đầu nói: "Dù bây giờ ngươi chạy tới, chỉ sợ cũng không kịp, tiên tông đại tuyển sắp kết thúc rồi, ngươi là tham gia thế nào được?"
Tạm dừng một chút, Tinh Vũ lại nói: "Đương nhiên, ngươi có thể tạm thời ẩn núp, chờ đợi lần tiên tông đại tuyển tiếp theo."
"Loại đại tuyển này, cứ cách trăm năm đều sẽ cử hành một lần, ngươi cũng không cần vội vã tham gia lần này."
Vừa nói xong, Tinh Vũ vừa lấy từ trong túi trữ vật ra một tấm địa đồ.
Trên tấm bản đồ này vẽ đầy từng điểm đen.
Nếu dùng thần thức thăm dò vào trong, những điểm đen này sẽ dần dần mở rộng, hiện ra từng địa danh.
Tinh Vũ đưa tấm bản đồ này cho Tô Tử Mặc, nói: "Sau khi ngươi rời đi Đại Tấn tiên quốc, đi về hướng Tây Nam, đi đường tắt qua mộ Tiên Hà, khe Cửu Quang, lại xuyên qua dãy núi Thiên Mãng, qua Vân Mộng Trạch, là có thể đến dãy núi Bàn Long rồi."
Tinh Vũ chỉ nói đơn giản tới mấy địa danh, nhưng lộ trình này không biết dài vạn dặm.
Tinh Vũ nói: "Dãy núi Bàn Long nguy nga hùng vĩ, khí thế bàng bạc, nằm ngang trên Thần Tiêu đại lục, chỉ cần ngươi không đi lạc hướng thì nhất định có thể nhìn thấy nó."
"Đa tạ tiền bối."
Tô Tử Mặc thu tấm bản đồ này lại, trầm giọng nói lời cảm tạ.
"Ngươi đi đi, mau rời khỏi đây."
Tinh Vũ khoát tay nói: "Hi vọng ngươi có thế để Huyền Linh Bắc Đấu Đồ một lần nữa tỏa sáng trên đại lục Thần Tiêu!"
"Tiền bối bảo trọng."
Tô Tử Mặc khom mình hành lễ.
Tinh Vũ gật đầu, quay người rời đi.
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, cũng không ở lại nơi này nữa, Thanh Liên nguyên thần nắm Tam Bảo Ngọc Như Ý, lại lần nữa biến ảo dung mạo.
Lần này, Tô Tử Mặc biến thành một thanh niên ốm yếu.
Hắn lại lấy từ trong túi trữ vật ra một bộ trường bào mặc lên người.
Lúc trước, hắn ở đại lục Thiên Hoang, từng bị người trong Vu tộc hạ Tuyệt Mệnh chú, nguyên thần bị trọng thương, đã từng rơi vào trạng thái như vậy.
Cho nên, Tô Tử Mặc biến thành bộ dáng này cũng sẽ không lộ ra sơ hở gì.
Năng lực này của Tam Bảo Ngọc Như Ý mặc dù không có tính công kích gì, nhưng lại rất quan trọng đối với hắn.
Tô Tử Mặc không đi bao xa, đã lấy tấm truyền tống phù lục kia ra.
Trong lòng hắn đã từng hoài nghi tấm truyền tống phù lục này có vấn đề gì hay không.
Nhưng lấy tu vi cảnh giới của Tinh Vũ, nếu muốn đối phó với hắn thì thực sự không cần thiết tốn công tốn sức như vậy.
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, xé nát tấm truyền tống phù lục kia.
Mảnh vụn của tấm phù lục này không ngừng xoay chuyển, ở giữa không trung hiện lên một đường hầm không gian u ám thâm thúy, Tô Tử Mặc đi vào.
Đi xuyên trong đường hầm không gian không cảm giác được không gian cùng thời gian trôi qua, cũng không cảm giác được trọng lượng thân thể, tất cả cảm giác đều sẽ bị suy yếu trên phạm vi lớn.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Có lẽ là sau mấy hơi thở, Tô Tử Mặc tỏa sáng, hai mắt chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ, nhanh chóng rơi xuống từ giữa không trung.
Hắn vội vàng khống chế thân hình, tản ra thần thức, ngưng thần đề phòng.
Chung quanh không có nguy hiểm gì, trống trải không người.
Hắn đã rời khỏi đường hầm không gian.
Ở chân trời phía xa, mơ hồ có thể nhìn thấy một cổ thành lớn.
Tô Tử Mặc bay nhanh về phía tòa cổ thành kia, cũng không lâu lắm đã có thể thấy trên tòa cổ thành này viết ba chữ to-Thất Vũ Thành!
Thất Vũ Thành chính là Đại Tấn tiên quốc một tòa cổ thành ở biên cảnh phương Nam.
Tấm truyền tống phù lục này, quả nhiên đã truyền tống Tô Tử Mặc đến biên cảnh Đại Tấn tiên quốc!
Chỉ cần xuyên qua tòa cổ thành này, hắn sẽ rời khỏi cương thổ Đại Tấn tiên quốc, đến lúc đó có Tam Bảo Ngọc Như Ý trợ giúp, chính là biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay!
Tô Tử Mặc ngụy trang thành một thanh niên bị bệnh, sắc mặt vàng vọt, bờ môi tái nhợt, không có màu máu gì, tiến vào Thất Vũ Thành, không bị bất kỳ trở ngại nào.
Khi rời đi Thất Vũ Thành, có không ít thủ vệ trong thành dò xét hắn nhiều lần, lại hỏi mấy vấn đề.
Cổ thành ở biên cảnh không giống với những thành trì khác, đề phòng nghiêm ngặt.
Tô Tử Mặc sớm đã chuẩn bị kỹ càng đáp án, hữu kinh vô hiểm, thành công xuất cảnh, rời đi Đại Tấn tiên quốc!
Bay nhanh một hồi, Tô Tử Mặc mới dừng lại, xoay người liếc mắt nhìn về phía Đại Tấn tiên quốc, ánh mắt lạnh dần.
Sau đó, hắn so sánh địa đồ, gấp rút chạy tới dãy núi Bàn Long.
...
Mười ba tên Hình Lục Vệ vẫn lạc ở Nhật Nguyệt Quận, khiến Nhật Nguyệt Quận quận thủ rất tức giận.
Cùng một thời gian, Nguyên Tá quận vương ở Nhật Nguyệt Quận cũng nhận được tin tức, lập tức dẫn thống lĩnh Hình Lục Thiên Vệ - Cô Tinh và một đám Hình Lục Địa Vệ chạy tới nơi xảy ra chuyện.
Lúc trước, Nguyên Tá quận vương bị Tấn vương thế tử chấn nhiếp, dọa đến mức sợ vỡ mật.
Tấn vương thế tử để hắn phải diệt trừ tất cả nghiệt dư của Tàn Dạ ở Đại Tấn tiên quốc, hắn nào dám không theo.
Bởi vì Phong Tàn Thiên trốn đi, Tấn vương giận dữ, thu lại quyền thống trị của hắn ở Thanh Vân quận, cũng thu lại chức quận thủ Thanh Vân quận của Kính Nguyệt Chân Tiên.
Những năm gần đây, ngoài việc Nguyên Tá quận vương tìm kiếm tung tích Tô Tử Mặc, phần lớn thời gian chính là bốn phía bôn ba, điều tra, tiêu diệt dư nghiệt Tàn Dạ ở cương vực Đại Tấn tiên
Có Tấn vương thế tử cảnh cáo, hắn căn bản không dám thư giãn!
Thời kỳ phong quang an nhàn, được nhiều người ủng hộ đã sớm đi xa.
Bây giờ Nguyên Tá quận vương vô cùng mệt mỏi, địa vị trong số đông đảo quận vương quận chúa đã xếp ở dưới cùng.
Quan trọng hơn chính là hắn tốn bao nhiêu tâm huyết cùng thời gian để ngưng luyện ra chân thân lại bị phế, khi bản tôn đang cố gắng đột phá Chân Nhất cảnh lại lọt vào liên luỵ.
Nếu không có cơ duyên lớn, có khả năng hắn mãi mãi cũng không thể thành tựu Chân Tiên!
Một bước sai đã ngã từ đám mây xuống đáy cốc!
Về sau lại liên tiếp xảy ra mọi chuyện, ngọc phù bị đoạt, hắn bị Tấn vương thế tử đả thương, tất cả đều bởi vì một cái người!
Tô Tử Mặc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận