Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2571: Không bằng cầm thú

Sắc mặt Vân Đình xám xanh, nổi giận đùng đùng đi đến cửa gian phòng Quân Du, vừa muốn phá cửa rồi trực tiếp xông vào, nhưng lại nghĩ đến điều gì nên chần chờ không quyết.
Ba ngày qua, đủ loại tiếng đồn về Tô Tử Mặc cùng bốn đại tiên tử đã xôn xao khắp chốn.
Mà những lời đồn này càng ngày càng khoa trương, càng ngày càng hoang đường!
Vân Đình đối với những lời đồn này vốn khịt mũi coi thường, không cho là đúng.
Nhưng ba ngày qua, rất nhiều tu sĩ nói ra hình ra dáng, ba người thành hổ, ngay cả hắn cũng bắt đầu bán tín bán nghi.
Mắt thấy ba ngày đã qua mà ba vị tiên tử Quân Du, Vân Trúc, Mặc Khuynh cùng Tô Tử Mặc vẫn luôn không hiện thân, cuối cùng Vân Đình đứng ngồi không yên rồi, vọt tới nơi này, chuẩn bị hỏi thẳng mặt cho ra nhẽ!
Tỷ tỷ của chính mình dù sao cũng là quận chúa một tiên quốc, sao có thể làm chuyện hoang đường như vậy!
"Tỷ tỷ nhất định là đang ở với Tô Tử Mặc!"
Vân Đình hận đến nghiến răng nghiến lợi, xì một tiếng: "Tiểu bạch kiểm của thư viện!"
Nhưng dù tỷ tỷ đã mất tâm trí rồi, còn Kỳ Tiên cùng Họa Tiên kia thì tình huống như thế nào ?
Ba đại tiên tử đi theo Tô Tử Mặc cùng nhau hồ nháo ?
Tránh trong phòng, ngẩn ngơ ba ngày ba đêm ?
Trong lòng Vân Đình vốn tràn đầy lửa giận, nhưng vọt tới cửa gian phòng lại do dự.
Lỡ may hắn xông vào trong lại thật sự nhìn thấy cảnh tượng không thể miêu tả, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Tô Tử Mặc, nhưng tỷ tỷ thì làm sao bây giờ ?
Loại chuyện này dù sao cũng không thể lộ ra ánh sáng.
Vân Đình đi đi lại lại trước cửa gian phòng, trong đầu thiên nhân không ngừng giao chiến, từ đầu đến cuối vẫn không quyết định chắc chắn được.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, bài danh chiến Thiên bảng sắp bắt đầu rồi, cũng nên thông báo cho người trong phòng một chút.
Nghĩ đến đây, Vân Đình khẽ chọc cửa phòng.
Cửa phòng không khóa, hắn không gõ mấy lần, cửa phòng đã lộ ra một khe hở.
Vân Đình hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng có bốn người, ba nữ một nam, chính là Thư Tiên Vân Trúc, Họa Tiên Mặc Khuynh cùng Kỳ Tiên Quân Du, còn có Tô Tử Mặc.
Bốn người tụ cùng một chỗ, Vân Trúc, Mặc Khuynh cùng Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm vào một bàn cờ, Mặc Khuynh lại nhìn Tô Tử Mặc mà ngơ ngẩn xuất thần.
Cảnh tượng này hoàn toàn vượt qua dự liệu của Vân Đình.
Hắn nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin nhìn một màn này, cứ thế ngơ ngác tại chỗ, đầu óc có chút mơ hồ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Nghe thấy động tĩnh ở cửa ra vào, Tô Tử Mặc cùng ba đại tiên tử lấy lại tinh thần.
Ngọn lửa màu tím trong con ngươi Tô Tử Mặc cũng dần dần tan đi, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Về bàn cờ Linh Lung thứ chín này, cho dù dùng năng lực của Võ Đạo bản tôn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể phá giải, chỉ có thể nhớ kỹ bố trí từng nước cờ, đi về chậm rãi thôi diễn.
Mặc Khuynh thấy hai mắt Tô Tử Mặc khôi phục như lúc ban đầu, mới thu hồi ánh mắt, nàng hơi cúi đầu, như có điều suy nghĩ.
Quân Du thu lại từng quân cờ và bàn cờ Tinh La.
Vân Trúc quay đầu nhìn về phía Vân Đình đứng ở cửa ra vào, hỏi nói: "Tiểu đệ, ngươi tới làm gì ?"
"Ta..."
Vân Đình nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải.
Quân Du lạnh nhạt nói: "Thời gian ba ngày đã qua, hôm nay bài danh chiến Thiên bảng chính thức bắt đầu, hẳn là đến thông báo cho chúng ta."
"Đúng, đúng thế."
Vân Đình vô thức gật gật đầu.
Sau đó, hắn vẫn không yên lòng, không nhịn được hỏi: "Tỷ, bốn người các ngươi... Ờ, ở nơi này làm cái gì thế?"
"Hai người bọn họ đang đánh cờ, ta cùng Mặc Khuynh muội muội ở một bên xem chiến."
Vân Trúc thuận miệng đáp.
Vân Đình liên tiếp hít sâu mấy hơi, cố gắng bình phục tâm thần, gian nan hỏi: "Bốn người các ngươi ở trong phòng lại vây quanh một bàn cờ, ngồi ngốc ba ngày ba đêm ?"
Vân Trúc gật gật đầu, nói: "Đúng thế."
Vân Đìnhmắt trợn xem thường.
Vân Trúc thấy vẻ mặt Vân Đình cổ quái, hơi nhíu mày, hỏi lại: "Bằng không thì sao, ngươi cho rằng chúng ta làm gì ?"
"Không phải là ta cho rằng!"
Vân Đình chỉ ra ngoài cửa, đau lòng nói: "Các ngươi ở nơi này không ra ngoài, còn không biết rõ, bên ngoài có bao nhiêu lời đồn!"
"Lời đồn dừng tại trí giả."
Vẻ mặt Quân Du bình tĩnh, không thèm để ý chút nào.
"Thanh giả tự thanh."
Ngữ khí Mặc Khuynh hờ hững.
Bởi vì Mộng Dao nói xấu ở tiên tông đại tuyển, những năm gần đây, lời đồn liên quan tới nàng luôn có không ít, nàng không thèm để ý nữa.
"Thật sao?"
Vân Trúc khẽ mỉm cười, nói: "Ta thật ra có chút hiếu kỳ, bên ngoài đều đồn thổi gì rồi."
Vân Trúc lại rât ung dung.
Vân Đình tỏ vẻ không biết làm sao.
Ánh mắt của hắn chuyển động, rơi trên người Tô Tử Mặc ngồi bên cạnh vẫn chưa lên tiếng, lửa giận vừa mới hạ xuống đã lại lần nữa dâng lên, hét lớn một tiếng: "Tô Tử Mặc!"
"Ờ ?"
Tô Tử Mặc vẫn đang đắm chìm trong tám bàn cờ Linh Lung, nghe thấy Vân Đình quát chói tai mới giật mình tỉnh lại.
Hắn nhìn Vân Đình đang nổi giận đùng đùng, có chút mê mang không rõ vị tiểu quận vương này đang phát bệnh gì.
"Vân Đình đạo hữu, có gì chỉ giáo ?"
Tô Tử Mặc hỏi.
"Ngươi..."
Vân Đình muốn nói lại thôi.
Hắn muốn chỉ trích Tô Tử Mặc, nhưng lại đột nhiên phát hiện mình không nói được gì.
Tô Tử Mặc chỉ đơn giản cùng ba đại tiên tử hạ cờ ba ngày ba đêm, chuyện này có lỗi gì ?
Vân Đình nghĩ cả nửa ngày cũng không có nghĩ ra chuyện gì, đành phải hung hăng trừng mắt nhìn Tô Tử Mặc, mắng nói: "Không bằng cầm thú!"
Nói xong, Vân Đình quay người rời đi.
Tô Tử Mặc bị Vân Đình mắng một câu mà không hiểu ra sao.
Vân Trúc nói: "Ai biết rõ hắn lại bị bệnh thần kinh gì, Tử Mặc không cần để ý."
"Đi thôi, bài danh chiến Thiên bảng gần sắp bắt đầu rồi."
Quân Du nói.
Ba đại tiên tử đứng dậy, cùng Tô Tử Mặc đi tới Đại điện Thần Tiêu.
...
Trên đại điện Thần Tiêu.
Chỉ mới ba ngày trôi qua, phế tích do các Chân Tiên đại chiến tạo thành đã khôi phục như lúc ban đầu.
Hơn ngàn vạn tu sĩ tụ tập ở nơi này, lít nha lít nhít, tiếng người huyên náo.
Tu sĩ của bốn tiên quốc lớn và ba tiên tông lớn cũng đến đông đủ.
Chỉ có mấy người là còn chưa tới đại điện.
"Kỳ Tiên, Thư Tiên, Họa Tiên còn chưa tới ?"
"Ngươi không biết gì sao ?"
Một vị tu sĩ khác nói: "Ba ngày trước, sau trận Chân Tiên đại chiến kia kết thúc, ba đại tiên tử cùng Tô Tử Mặc đã cùng đi rồi."
"A? Lời này là thật ?"
"Vô cùng chân thật, có người tận mắt nhìn thấy!"
Người kia mặt mày hớn hở nói: "Mà ba đại tiên tử cùng Tô Tử Mặc ở trong một gian phòng cả ba ngày ba đêm mà không ra cửa!"
"Trời ạ, lẽnaof Tô Tử Mặc cùng ba đại tiên tử ở trong phòng..."
Trong mắt không ít tu sĩ lóe lên ánh sáng.
"Chuyện đó còn cần nghĩ sao? Đổi thành chúng ta ở cùng ba đại tiên tử ba ngày ba đêm, còn có thể ngồi không ?" Một người khác nói.
"Không ngờ ba đại tiên tử từng là người ở trên cao không thể chạm vào, vậy mà lại ở cùng một chỗ với một Thiên Tiên của thư viện."
" Tô Tử Mặc kia có cái gì tốt ? Một kẻ từ hạ giới phi thăng, tu vi cảnh giới cũng kém người ta, ba đại tiên tử đúng là mù mắt rồi!"
"Hắc hắc!"
Một vị tu sĩ có vẻ mặt hèn mọn, cười quái dị nói: " Tô Tử Mặc kia khẳng định có chỗ hơn người, ba ngày ba đêm đấy, chậc chậc."
Cầm Tiên Mộng Dao ở Phi Tiên Môn nghe thấy đám người nghị luận những lời này này, trên mặt đầy ý cười, trong lòng âm thầm mừng thầm.
Cầm Kỳ Thư Họa bốn đại tiên tử, bây giờ có ba vị tiên tử bị đồn đại là cấu kết với người khác, không còn cao không thể chạm nữa.
Địa vị của nàng tất nhiên sẽ lại tăng lên, vượt qua ba vị tiên tử khác!
"Nói như thế thì trong bốn đại tiên tử, chân chính được gọi là tiên tử, chỉ sợ chỉ có Cầm Tiên Mộng Dao rồi." Một vị tu sĩ than thở.
"Không phải đâu."
Một người khác thấp giọng nói: "Ta nói cho ngươi biết nhé, Cầm Tiên Mộng Dao cũng giống ba đại tiên tử kia, cũng cấu kết cùng Tô Tử Mặc!"
"A? Còn có loại chuyện này?"
"Đương nhiên! Nếu không thì lần này vì sao Mộng Dao tiên tử lại đột nhiên ra tay nhằm vào Tô Tử Mặc, dẫn tới ba đại tiên tử khác nhao nhao ra mặt ?"
"Không sai, đã không chiếm được Tô Tử Mặc, không bằng hủy hắn đi! Cầm Tiên vì yêu sinh hận, nghiệt duyên nha!"
Nghe đến đó, Mộng Dao tức giận đến mức toàn thân phát run, sắc mặt xám xanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận