Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 909: Dung Nham Tinh Thạch

Dường như xuất thân của Nam Cung Lăng rất bất phàm, thực chất bên trong hắn luôn lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Hơn nữa hắn thật sự được coi là thiên kiêu nên vốn tâm cao khí ngạo, Tô Tử Mặc cũng hiếm thấy hắn lộ ra vẻ mặt này.
Tô Tử Mặc mỉm cười, nói: "Xem ra Kiếm Vô Tung này là người mà ngươi bội phục từ trong đáy lòng."
"Hừ!"
Nam Cung Lăng nghe vậy chỉ hừ một tiếng, nói: "Kiếm Vô Tung, đứng thứ ba trên Dị tượng bảng, lĩnh ngộ ra dị tượng kiếm đạo mạnh nhất là Vạn Kiếm Quy Tông!"
"Khi dị tượng này bao phủ xuống, vạn kiếm đều là sẽ thần phục!"
Nghe đến đây, trong lòng Tô Tử Mặc thấy nao nao, hắn nhớ tới một vị cố nhân.
Vị cố nhân này, trong trận tranh đoạt vị trí trên Dị tượng bảng vào một trăm năm trước cũng lĩnh ngộ ra Kim Đan Dị Tượng là Vạn Kiếm Quy Tông, đánh bại thiên kiêu của Kiếm Tông lúc đó là Hàng Thu Vũ khiến thiên hạ chấn kinh.
Độc Cô Kiếm.
Nói là cố nhân nhưng Tô Tử Mặc lại không quen người này.
Hoặc là nói trên thế giới này, không có người nào quen biết người kia.
Trên thân người này luôn lộ ra cảm giác cô độc ngăn cách với mọi người.
Giống như trong lòng của hắn chỉ có kiếm đạo chí cao vô thượng!
Ánh mắt của hắn luôn trống rỗng, mờ mịt.
Chỉ khi rút kiếm ra, cặp mắt kia mới lóe lên ánh sáng không có gì có thể so sánh với!
Tô Tử Mặc có ấn tượng vô cùng tốt đối với người này.
Không chỉ bởi vì Độc Cô Kiếm từng giúp hắn.
Mà còn bởi vì khi ở trong Vạn Tượng thành, trong tình huống khi đối mặt với sự hung tàn tàn sát của đám La Sát tộc, Thần tộc, ngay cả Nguyên Anh Chân Quân đều muốn tránh né mũi nhọn mà Độc Cô Kiếm vẫn thẳng lưng chống đối!
Làm việc nghĩa không chùn bước!
Đây mới là tinh thần kiếm đạo chân chính!
Thà bị gãy chứ không chịu cong, chỉ thẳng tiến không lùi!
Độc Cô Kiếm, là kiếm tu đúng nghĩa thứ nhất mà Tô Tử Mặc gặp được.
Nam Cung Lăng tự nhiên không biết rõ suy nghĩ trong lòng Tô Tử Mặc lúc này, chỉ thấy hắn trầm mặc không nói gì thì chỉ cho là hắn không biết sự đáng sợ của Vạn Kiếm Quy Tông.
Nam Cung Lăng lại nói: "Nếu ngươi không hiểu, ta lại giải thích rõ hơn một chút! Ở trước mặt Kiếm Vô Tung, lực chiến đấu của tất cả kiếm tu đều sẽ bị suy giảm!"
"Tất cả kiếm pháp kiếm thuật xuất thủ với Kiếm Vô Tung, uy lực cũng sẽ giảm mạnh!"
"Vạn kiếm thần phục, Kiếm Vô Tung chính là vương của kiếm đạo!"
"A."
Tô Tử Mặc vốn không hứng thú lắm với Kiếm Vô Tung kia nên chỉ tùy tiện kêu một tiếng đáp lời.
Gặp thái độ Tô Tử Mặc khong chút để ý, trong lòng Nam Cung Lăng có chút tức giận, bĩu môi nói: "Có một số người chưa từng xem tranh đoạt trên dị tượng bảng, đương nhiên sẽ không cảm giác được tình cảnh rung động kia!"
"Nam Cung sư huynh, đi thôi!"
Như Huyên bắt đầu không kiên nhẫn nghe nữa, khẽ nhíu mày, nói: "Tiểu sư thúc, ngươi đừng chấp nhặt với hắn, Nam Cung sư huynh cũng không có ác ý."
Tô Tử Mặc cười nhạt một tiếng, nâng cao cổ tịch trong tay, tiếp tục tham ngộ kiếm quyết.
Liễu Hàm Yên đứng bên cạnh đi tới trước một gian hàng, ngừng chân thật lâu, dường như đã phát hiện ra thứ gì rồi.
Chủ nhân quầy hàng này, cũng là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng có vẻ thọ nguyên của người này không còn nhiều.
Trên quầy hàng có không ít đồ, thượng vàng hạ cám, có chút lộn xộn.
Tùy tiện quét mắt nhìn một vòng, trên quầy hàng thật sự không vật gì có giá trị, Tô Tử Mặc nhìn tới một tảng đá đen sì, trong lòng hơi động.
Lúc này, hắn vừa mới xem Thiên Sát Kiếm quyết, Chúc Chiếu thạch trong mắt phải lóe hiện khiến mắt phải hắn đều là mắt trắng, có thể nhìn thấy một số vâth không tầm thường.
Tảng đá đen sì này, bền ngoài chỉ là một tảng đá đen xì, nhưng trong đó lại có một tinh thể đỏ thẫm lớn bằng quả trứng gà!
Dung Nham Tinh thạch!
Đây là một loại thiên tài địa bảo hàng đầu!
Sâu trong động nham tương, được liệt hỏa nung khô không ngừng, thai nghén vạn năm mới có thể thành hình, lực lượng thiên địa nồng đậm tinh thuần!
Quan trọng nhất chính là Dung Nham Tinh thạch ẩn chứa pháp lực hỏa hệ rất mạnh, chính là một trong những tài liệu để Cực Hỏa Đạo Quân đoán cốt đúc thân!
Không ngờ chuyến này thật sự gặp được một bảo vật.
"Đạo hữu, thanh phi kiếm này bán thế nào ?"
Liễu Hàm Yên ngồi xổm xuống, chỉ vào một thanh phi kiếm có hai đạo pháp văn trên quầy hàng, nhẹ giọng hỏi.
"Phi kiếm này có gì tốt chứ, trung phẩm Chân Quân pháp khí, tàn thứ phẩm trong tông môn chúng ta luyện thất bại đều là phẩm giai này."
Nam Cung Lăng nhíu chặt lông mày, nói thầm một tiếng.
Vẻ mặt chủ quầy hàng không có biểu tình gì, chỉ ho khan vài tiếng mới chậm rãi nói: "Ta chỉ cần linh đan diệu dược gia tăng thọ nguyên, những vật khác đều không cần!"
"Xì!"
Nam Cung Lăng nghe vậy thì cười lạnh, nhịn không được mỉa mai nói: "Ta nói này đạo hữu, linh đan gia tăng thọ nguyên trong Tu Chân giới vốn vô cùng trân quý, cực kỳ thưa thớt. Ngươi bày ra mấy thứ ngổn ngang này có gộp chung lại cũng không đổi được một hạt, hết hy vọng đi!"
Bình thường thì những đồ vật bày ra này đúng là không có giá trị gì.
Ngoại trừ khối Dung Nham Tinh thạch kia!
Liễu Hàm Yên lại chưa rời đi, lại chọn chọn lựa lựa một phen, nhìn như tùy ý lấy cả tảng đá đen sì kia, mới nói: "Những vật này, đổi lấy một hạt Linh Thọ đan."
"A!"
Như Huyên cũng không nhịn được giật giật ống tay áo Liễu Hàm Yên, truyền âm nói: "Sư tỷ, thua lỗ thua lỗ!"
Linh Thọ đan mặc dù chỉ có thể gia tăng năm mươi năm thọ nguyên, nhưng đã coi như khó có được.
Tô Tử Mặc im lặng không nói gì, không có ra mặt.
Liễu Hàm Yên dường như cũng nhận ra tảng đá kia bất phàm nên mới quyết định xuất thủ mua lại.
Chủ quán kia sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm vào Liễu Hàm Yên trong chốc lát, có chút do dự.
Có thể tu luyện tới cảnh giới này, mà thọ nguyên đã sắp hao hết, mỗi một người đều là hầu tinh, lúc này chủ quầy hàng cũng cảm giác được trên quầy hàng của mình dường như thật sự có bảo vật.
Nhưng thấy Liễu Hàm Yên đã lấy Linh Thọ đan ra, luồng khí tức sinh cơ bừng bừng kia làm thân thể ông ta chấn động.
Chủ quán chần chờ một chút mới cắn răng nói: "Đổi!"
Nói xong, hắn đoạt lấy Linh Thọ đan, đẩy mấy vật trên quầy hàng đến trước mặt Liễu Hàm Yên.
Thấy cảnh này, Tô Tử Mặc cũngyên lòng.
Chỉ cần người bán thu lấy Linh Thọ đan thì không thể đổi ý nữa, đây coi như là quy củ mà Tu Chân giới ngầm thừa nhận khi giao dịch.
"Chờ chút!"
Đúng lúc này, một tu sĩ vẻ mặt âm lãnh mắt ưng chen đến, nắm lấy cổ tay chủ quán, trầm giọng nói: "Ta trả hai hạt Linh Thọ đan, chỉ đổi tảng đá này!"
Mắt ưng tu sĩ chỉ vào tảng đá chính là tảng đá có Dung Nham Tinh thạch!
"Chuyện này..."
Chủ quán rơi vào thế khó xử.
Theo lẽ thương thì ông ta đã nhận lấy Linh Thọ đan của Liễu Hàm Yên, giao dịch này xem như đã hoàn thành.
Nhưng không nghĩ tới, có người lại trả đến hai hạt Linh Thọ đan!
Lúc này, Nam Cung Lăng cũng kịp phản ứng, cất bước tiến lên, đứng trước người tu sĩ mắt ưng kia, lạnh lùng nói: "Thế nào, không nói quy củ đấy à?"
Liễu Hàm Yên tranh thủ thù tảng đá màu đen kia vào trong túi trữ vật.
Mắt ưng tu sĩ nheo mắt lại, lạnh giọng nói: "Tiểu oa oa, ngươi mới tu luyện tới Nguyên Anh sơ kỳ, tốt nhất nên thu liễm một chút, cẩn thận chết yểu đấy!"
Tên tu sĩ mắt ưng này là một vị Nguyên Anh đại viên mãn, cho nên mới có lực lượng.
"Ha ha!"
Nam Cung Lăng giận quá mà cười, khí tức ầm ầm phóng thích, lớn tiếng nói: "Tốt, hôm nay Nam Cung Lăng ta muốn xem xem, ngươi có thủ đoạn gì!"
"Đánh nhau, đánh nhau!"
"Nguyên Anh sơ kỳ đấu với Nguyên Anh đại viên mãn."
"Nam Cung Lăng, đứng thứ tám mươi ba trên dị tượng bảng, ai thắng ai thua còn khó nói, huống chi, sau lưng của hắn là một trong tứ đại bàng môn-Bách Luyện Môn!"
Không ít tu sĩ bu lại.
Nghe tiếng nghị luận chung quanh, tu sĩ mắt ưng nhìn thoáng qua tiêu chí tông môn trên tay áo Nam Cung Lăng, vẻ mặt kiêng kị.
Hơi trầm mặc, cuối cùng tu sĩ mắt ưng không dám xuất thủ, cắn răng quay người rời đi, oán giận nhìn Nam Cung Lăng một chút rồi biến mất trong đám người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận