Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 587: Lai lịch của Phật châu

Lão tăng chỉ sang bên cạnh, nói: "Trong Tàng Kinh Các bên kia, trưng bày điển tịch của Pháp Hoa Tự, Đại Minh Tự năm đó, ngươi xem nhiều một chút, có lẽ là sẽ có thể có một chút thu hoạch."
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Pháp Hoa Tự, Đại Minh Tự, đều là những thế lực đứng đầu nhất, tương đường với mấy tông môn siêu cấp trong Tiên môn chín phái, Ma môn bảy tông bây giờ, có thể biết được nội tình.
Chỉ tiếc, một trận hạo kiếp kinh thiên vạn năm trước, hai đại tông môn siêu cấp, cũng chỉ còn lại có một tòa Cổ tháp cũ nát đơn sơ, bị ngăn cách như bây giờ.
Chỉ sợ toàn bộ Tu chân giới, cũng không rõ ràng được ở dưới đáy Táng Long Cốc, còn có một tòa Cổ tháp như thế này đang tồn tại.
Mặc dù Lão tăng nói rất hời hợt, nhưng trong lòng của Tô Tử Mặc rõ ràng, những cuốn cổ tịch kinh thư này, có rất nhiều đều là bí mật không truyền ra của Pháp Hoa Tự, Đại Minh Tự!
Giống như là, bị bên ngoài cho rằng đã sớm đã thất truyền.
Ai có thể nghĩ được, bộ kinh thư nổi danh là bí thuật Đan Đạo đệ nhất này, lại ở dưới đáy Táng Long Cốc
Ngay ở trong tay một Tiểu sa di trẻ tuổi, bất cứ lúc nào đều có thể xem duyệt?
Không khó để tưởng tượng, một khi hiện thế, tạo thành ảnh hưởng, sẽ kinh khủng hơn nhiều so với việc Chu Quả xuất thế!
Đến lúc đó, tất nhiên sẽ làm dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
Cuốn vào, sẽ không chỉ là Thiên kiêu của Bắc Vực.
Toàn bộ thiên kiêu trên Thiên Hoang Đại Lục, đều sẽ vì đó mà động tâm, điên cuồng!
Mà kinh thư giống như vậy, tuyệt đối không chỉ có một bản, còn có rất nhiều nằm ở bên trong Tàng Kinh Các!
Thư các nhìn như đơn sơ cũ nát kia, trên thực tế, là một tòa bảo khố thật to!
Chỗ này tương đương với truyền thừa của hai đại tông môn siêu cấp, bày ở trước mặt Tô Tử Mặc!
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, tu vi của hắn đã mất hết, không có cách nào tụ khí.
Nếu như có thể ngưng khí, trên người hắn, sẽ không chỉ dừng lại ở truyền thừa của Tiên, Ma, còn nhiều thêm truyền thừa của Phật môn nữa!
Trong lúc Tô Tử Mặc suy nghĩ, không biết là Lão tăng nghĩ tới điều gì, vẻ mặt đột nhiên trở nên có chút bùi ngùi.
Lão tăng thổn thức thở dài, nói: "Năm đó sau trận hạo kiếp kia, Pháp Hoa Tự và Đại Minh Tự đều đã không còn tồn tại, bị năm tháng chôn vùi, cố nhân đi thì đi, tản thì tản. Bây giờ... Cũng chỉ còn lại mình ta."
Trong giọng nói của Lão tăng, lộ ra sự cô đơn làm cho người đau lòng.
Tô Tử Mặc không nhịn được hỏi: "Tiền bối, ở bên trong toà Cổ tháp này, cũng chỉ có ngài và Minh Chân đạo hữu thôi sao?"
Lão tăng im lặng một chút, mới gật gật đầu: "Chỉ có hai người chúng ta."
"Loảng xoảng!"
Vừa dứt lời, hậu viện của đại điện, đột nhiên vang lên một trận tiếng xiềng xích, nặng nề hữu lực, giống như có đồ vật gì đó đang không ngừng giãy dụa!
Trong lòng Tô Tử Mặc run lên.
Tiểu hồ ly giật nảy mình, theo cánh tay Tô Tử Mặc, trực tiếp chui vào trong ngực của hắn, trốn đi.
Vẻ mặt của Lão tăng không thay đổi, trong đôi mắt giống như giếng cổ, không có chút gợn sóng nào, giống như là mắt điếc tai ngơ đối với tiếng xiềng xích ở hậu viện.
Tô Tử Mặc thấy Lão tăng bình tĩnh như thế, cũng dần dần trở nên yên lòng.
Chỉ là, trong lòng của hắn thực sự là rất tò mò, đến tột cùng thì tiếng xiềng xích ở hậu viện của đại điện là cái gì.
Vì sao lại để cho Minh Chân sợ hãi như vậy, tránh còn không kịp.
Lão tăng cắt đứt suy nghĩ của Tô Tử Mặc, đột nhiên hỏi: "Ta có thể cảm nhận được, bên cạnh ngươi còn quấn lấy một tia khí tức của Phật môn, đó không phải là do Vô Ưu Hoa sinh ra, ngươi từng tu luyện qua pháp quyết của Phật môn?"
"Pháp quyết của Phật môn? Chẳng lẽ..."
Đầu tiên, Tô Tử Mặc hơi sửng sốt một chút, trong mắt chợt hiện lên vẻ giật mình.
Hắn chậm rãi tụ khí, lợi dụng Linh khí tuôn vào bên trong cơ thể, trong nháy mắt mở túi trữ vật ra, lấy ra một hạt Phật châu lớn chừng trái nhãn.
Viên Phật châu này cực kỳ cổ lão, tuy là chất gỗ, nhưng không có một chút dấu hiệu mục nát nào, phía trên khắc hoạ từng đường vân, có thể thấy được rõ ràng!
Viên Phật châu này, chính là viên mà năm đó lúc hắn và Cơ yêu tinh bị nhốt ở trong thạch quan, trong lúc vô tình nhặt được.
Tô Tử Mặc trầm giọng nói: "Thông qua viên Phật châu này, ta nắm trong tay một môn Linh thuật có uy lực mạnh mẽ, tên là Phục Ma Ấn!"
Nếu như nói, hắn từng tu luyện qua thứ gì của Phật môn, cũng chỉ có môn Phục Ma Ấn này.
Giây phút lấy phật châu ra, Tô Tử Mặc rốt cuộc đã hiểu rõ một việc.
Vì sao lúc trước chỉ dựa vào một viên Phật châu, hắn lại có thể lĩnh ngộ ra Phục Ma Ấn có uy lực mạnh mẽ.
Cũng không phải là thiên phú của hắn kinh người, mà là bởi vì Thánh Vật của Phật môn là Vô Ưu Hoa ở trên người, để hắn có tuệ căn thuần túy Phật tính!
"Haizz."
Trong nháy mắt nhìn thấy phật châu, Lão tăng nhẹ nhàng thở dài, cảm xúc hiện lên một tia chấn động hiếm có.
Rõ ràng là Lão tăng nhận ra lai lịch của viên Phật châu này.
Lão tăng nói: "Kỳ thật... Phục Ma Ấn cũng không phải là Linh thuật, mà là Pháp thuật của Đại Minh Tự!"
Pháp thuật!
Tô Tử Mặc rõ ràng, chỉ có bước vào Nguyên Anh Cảnh, tu luyện ra Nguyên Thần, mới có thể điều động pháp lực, đánh ra Pháp thuật.
Nếu như Phục Ma Ấn là Pháp thuật, làm sao hắn có thể sử dụng Linh lực, lấy hình thái Linh thuật để phóng ra?
"Vô Ưu Hoa không hổ là Thánh Vật của Phật môn."
Một câu của Lão tăng, để trong lòng của Tô Tử Mặc thông suốt.
Chỉ sợ là cũng chỉ có Vô Ưu Hoa, mới có được lực lượng thần kỳ như vậy!
Tô Tử Mặc nhớ lại tất cả mọi chuyện trải qua lúc ấy, nói: "Viên Phật châu này, phát hiện ở bên trong một cỗ quan tài đá. Bên trong quan tài đá này, có một bộ xương khô khởi tử hoàn sinh, cực kỳ đáng sợ, ta cũng là may mắn mới có thể đào thoát."
Suy nghĩ một chút, Tô Tử Mặc lại nói: "Bộ xương khô kia, hình như đến từ Ma môn."
"Sẽ không sai."
Lão tăng nói: "Chủ nhân của viên phật châu này là Đại Minh Tăng, chính là đệ tử phong hào của Đại Minh Tự, năm đó là cường giả tuyệt thế có thanh danh rung trời!"
"Đệ tử phong hào?"
Đây là một lần nữa Tô Tử Mặc lại nghe được danh xưng này.
Đệ tử phong hào đầu tiên hắn biết, là Tu La Yến Bắc Thần.
Người thứ hai, chính là Đại Minh Tăng này.
Lão tăng giải thích nói: "Ở trong các đại siêu cấp tông môn trên Thiên Hoang Đại Lục, đều sẽ có đệ tử phong hào, lại chỉ có một người! Mỗi một đệ tử phong hào, đều là người có tiềm lực lớn nhất bên trong các thiên kiêu trong tông môn, có chiến tích chói mắt nhất, chiến lực kinh khủng nhất!"
"Tu vi cảnh giới của đệ tử phong hào không cố định, nhưng át chủ bài lại vô số, vượt cấp chém giết chỉ là năng lực cơ bản nhất. Theo lẽ thường, chỉ có bước vào Phản Hư cảnh, mới có tư cách trở thành đệ tử phong hào."
Nghe đến đó, Tô Tử Mặc đã hiểu.
Nói cách khác, đệ tử phong hào là người mạnh nhất bên trong các thiên kiêu của các đại tông môn siêu cấp!
Lão tăng tiếp tục nói: "Cái gọi là đệ tử phong hào, chính là 'đạo hiệu' đặc biệt do tông chủ của tông môn ban thưởng. Giống như là đệ tử phong hào của Pháp Hoa Tự, sẽ ban thưởng đạo hiệu là 'Pháp hoa ', đệ tử phong hào của Đại Minh Tự, sẽ được ban thưởng đạo hiệu 'Đại Minh ', vô cùng dễ nhận ra."
"Đệ tử phong hào vẫn cách ngươi có chút xa xôi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, sau này nếu như gặp gỡ đệ tử phong hào của các tông môn siêu cấp, nhất định phải cẩn thận, không cần gây ra xung đột."
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Lão tăng suy nghĩ, nói: "Năm đó, Tu La Tông có một tên ma đầu, sáng tạo ra một bộ Luyện Huyết Ma Kinh, giết chóc quen tay, những nơi đi qua, máu tươi của tất cả sinh linh, đều sẽ bị nó cắn nuốt không còn một mảnh."
Nghe đến đó, Tô Tử Mặc ý thức được, bộ xương khô kia, vô cùng có khả năng chính là ma đầu của Tu La Tông năm đó!
Lão tăng tiếp tục nói: "Đại Minh Tăng thấy thương sinh lâm nạn, cảm thấy không đành lòng, nên rời núi tru giết Ma đầu này. Hai bên ác chiến ba trận, ma đầu của Tu La Tông rơi vào hạ phong, nhưng nhất thời lại khó phân thắng bại."
"Lúc nổ ra trận đại chiến thứ tư, hai bên mới phân ra sinh tử. Nghe nói trận đại chiến kia, kinh thiên động địa, trăng sao biến sắc, mặt đất đều bị đánh nứt, hai bên dùng hết toàn lực!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận