Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2042: Quần Tinh Môn

Sau khi Tô Tử Mặc xuống núi cũng không vội vã rời đi, mà lại lợi dụng Tam Bảo Ngọc Như Ý để thay hình đổi dạng.
Nguyên Tá quận vương và Kính Nguyệt Chân Tiên không chết, hai người tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định.
Lấy quyền thế địa vị của Nguyên Tá quận vương, tất nhiên sẽ điên cuồng trả thù hắn!
Nếu hắn dùng dáng vẻ thật xuất hiện trước mắt người khác, tất nhiên sẽ bị để mắt tới.
Tô Tử Mặc trầm ngâm một chút, biến thành một đại hán khuôn mặt xấu xí, thân hình vạm vỡ, mặc áo gai vải thô, lộ ra nửa lồng ngực, trong tay cầm một vò rượu, mắt say lờ đờ nửa mở nửa khép.
Tô Tử Mặc lắc lư chậm rãi đi vài bước, cảm giác không có sơ hở gì, mới đi về phía Thương Vũ Thành cách nơi này gần nhất.
Trong phạm vi Nhật Nguyệt quận quản lý, có hơn một trăm thành trì.
Mỗi thành trì đều quản lý một vùng cương vực rộng lớn.
Mặc dù khoảng cách tới Thương Vũ Thành là gần nhất, Tô Tử Mặc cũng đi chừng ba ngày mới đến cửa thành này.
Tô Tử Mặc cầm một vò rượu, đôi mắt say nhập nhèm, nhìn thoáng qua cửa thành, bước chân lảo đảo đi vào.
Thủ vệ ở cửa thành nhìn thấy một tên ma men đầy hơi rượu thì lộ ra vẻ ghét bỏ, không thèm nhìn nhiều
Thủ vệ hai bên tùy tiện phất phất tay thả cho Tô Tử Mặc vào thành.
Trong lòng Tô Tử Mặc mừng thầm.
Hắn cân nhắc rất lâu mới quyết định biến thành dáng vẻ này.
Người ngoài càng chán ghét thì sẽ càng không chú ý tới hắn.
Tô Tử Mặc không đi loạn ở trong thành, mà lại đi thẳng đến Truyền Tống trận trong thành.
Hắn cần mau chóng rời khỏi Đại Tấn tiên quốc.
Mặc dù có Tam Bảo Ngọc Như Ý, nhưng món bảo vật này cũng chưa chắc đã có thể bảo vệ hắn chu toàn.
Chỉ khi rời đi cương vực Đại Tấn tiên quốc, hắn mới xem như chân chính an toàn.
Đại Tấn tiên quốc có cương thổ bao la, lấy tu vi của hắn mà muốn tự mình đi đường, cho dù không có bất kỳ trở ngại gì, đi cả ngày lẫn đêm, chỉ sợ cũng phải tốn trăm năm, ngàn năm.
Huống chi, hắn một thân một mình đi đường không biết trên đường sẽ gặp phải nguy hiểm như thế nào.
Mấy trăm năm hay hơn ngàn năm sẽ không công mà lãng phí hết rồi.
Lợi dụng Truyền Tống trận rời đi, mới là cách nhanh nhất!
Chừng một canh giờ sau, Tô Tử Mặc mới đi xuyên qua hơn một nửa thành trì, đi tới vị trí Truyền Tống trận.
Phía trước có rất nhiều người đang tụ tập bên ngoài đại điện Truyền Tống trận, tiếng người huyên náo.
Tô Tử Mặc đứng từ xa nhìn lại, chỉ thấy ở cửa đại điện có mấy chục thủ vệ trấn thủ lấy, cẩn thận kiểm tra mỗi một tu sĩ muốn đi vào đại điện.
Hơn mười thủ vệ này đều là Địa Tiên.
Ở sau lưng hơn mười người này, còn có hai người ngồi ở ghế dựa, mắt sáng như đuốc, dò xét đám người, khí tức khủng bố.
Hai người này có thể là cường giả Thiên Tiên!
"Sao lại thế này, làm sao đột nhiên biến thành nghiêm nghị như thế ?"
"Ngươi không nghe nói sao, ở Thanh Vân quận xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Việc lớn gì?"
"Nghe nói vô thượng Chân Tiên-Phong Tàn Thiên ở hơn bốn trăm ngàn năm trước được dư đảng trợ giúp đã trốn ra khỏi Thập Tuyệt Ngục, chẳng biết đi đâu. Hiện tại đều đang tìm kiếm những dư đảng kia đấy."
Một một người bên cạnh thấp giọng nói: "Ta còn nghe nói, Nguyên Tá quận vương của Thanh Vân quận cực khổ tu luyện một bộ phân thân, bị một người tên là Tô Tử Mặc tiêu diệt."
"Không sai, nghe nói ai có thể cung cấp tin tức về Tô Tử Mặc thì sẽ có trọng thưởng!"
Trong đám người phía trước, truyền đến một hồi vụn vặt tiếng nghị luận.
Tô Tử Mặc chớp chớp mắt.
Không ngờ tin tức lại truyền ra nhanh như vậy.
Hắn vẫn chậm một bước rồi.
"Phía trước thế nào rồi, vì sao mấy Địa Tiên nhất giai lại bị đưa đến trước người hai vị Thiên Tiên cường giả kia để kiểm tra một lần ?"
Có người nhỏ giọng hỏi.
Tô Tử Mặc tập trung nhìn lại.
Trong đám người, chỉ cần là có Địa Tiên nhất giai thì sẽ bị thủ vệ hai bên đại điện tách ra.
Hai Thiên Tiên cường giả sẽ cấp kiểm tra túi trữ vật của những Địa Tiên này một lần, lại bắt những Địa Tiên nhất giai này phải xuất khiếu nguyên thần ở hai người trước mặt.
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, hai lỗ tai khẽ động, cũng không lâu sau đã nghe được mấy câu đối thoại.
"Chúng ta đang làm gì thế, vì sao phải kiểm tra những Địa Tiên nhất giai này?"
"Nghe nói Tô Tử Mặc kia chính là Địa Tiên nhất giai. Nhưng người này lại hiểu được thuật Thiên Biến Vạn Hóa, có thể thay hình đổi dạng."
"Làm sao có thể ?"
"Không biết nữa, nhưng dù là Thiên Biến Vạn Hóa cũng chỉ thay đổi nhục thân, không thể thay đổi nguyên thần. Cho nên, chỉ cần lộ ra nguyên thần, là có thể biết rõ người này có phải Tô Tử Mặc biến thành hay không."
Vẻ mặt Tô Tử Mặc nghiêm túc, từ trong đám người yên lặng không tiếng động lui đi ra.
Tình huống không ổn!
Hắn vốn còn muốn dựa vào Tam Bảo Ngọc Như Ý để thay hình đổi dạng, dịch dung rời đi.
Nhưng bây giờ, chung quanh Truyền Tống trận lại kiểm tra cẩn thận như vậy, hắn mà tiến lên, cho dù có Tam Bảo Ngọc Như Ý cũng sẽ lộ ra nguyên hình.
Đường này không thông!
Tô Tử Mặc không dám mạo hiểm, chuẩn bị tạm thời rời đi Thương Vũ Thành.
Dựa theo xu thế này, vô cùng có khả năng cả thành trì đều bắt đầu giới nghiêm, đến lúc đó, dù hắn có muốn đi ra khỏi thành, chỉ sợ đều khó mà thoát thân.
Tô Tử Mặc đi về phía cửa thành, không đi được bao xa, giữa không trung lại có một đội thủ vệ Thương Vũ Thành đi tới, sau đó cả đội thủ vệ này lại tách ra, trên tay mỗi người đều cầm một bức hoạ được cuộn tròn.
Có một thủ vệ hạ xuống gần chỗ Tô Tử Mặc, trực tiếp đi tới bên cạnh tường thành, mở bức hoạ cuộn tròn trong tay ra rồi dán lên.
Trên bức hoạ kia có vẽ một bóng người mặc áo xanh, khuôn mặt thanh tú, chính là dáng vẻ Tô Tử Mặc!
Ở dưới bức họa này còn viết mấy dòng chữ.
Ý tứ đại khái chính là ai có thể cung cấp đầu mối về người này, thì sẽ được trọng thưởng.
Mặc dù Tô Tử Mặc biết mình đã biến thành một bộ dáng khác, nếu không có người ép hắn lộ ra nguyên thần thì hắn sẽ không bị người phát hiện.
Nhưng nhìn thấy bức hoạ này, hắn vẫn hơi chột dạ.
"Nơi này không nên ở lâu."
Tô Tử Mặc thấy thủ vệ bên cạnh xoay đầu lại, vội vàng ngửa đầu uống một ngụm rượu mạnh, ợ một hơi, lắc lư ung dung đi ra ngoài thành.
Chỉ lát sau, hắn đã biến mất trong đám người.
Sau khi rời thành, Tô Tử Mặc lại đối chiếu bản đồ rồi đi về phía Đông.
Hắn đi chừng hai ngày, dọc theo con đường này, thỉnh thoảng lại thấy một đội tiên binh của Đại Tấn tiên quốc đi qua, tìm kiếm bốn phía.
Tô Tử Mặc ỷ vào Tam Bảo Ngọc Như Ý, thay hình đổi dạng, khi không gặp phải người ép hắn lộ ra nguyên thần thì coi như hữu kinh vô hiểm.
Nhưng loại tình huống này cũng không tiếp tục được bao lâu.
Tô Tử Mặc cũng âm thầm kêu khổ trong lòng.
Trong thiên hạ này đều là vương thổ.
Hắn đắc tội với Nguyên Tá quận vương, đây là người trong vương tộc Đại Tấn tiên quốc, chỉ cần ở mảnh thổ địa này, hắn gần như không có chỗ dung thân!
Dù hắn tìm kiếm một dãy núi để mở động phủ, ở ẩn không ra, cũng rất khó tiếp tục tu hành.
Nhất định sẽ có người tìm kiếm được vị trí của hắn!
Đúng lúc này, trong rừng bên cạnh có mấy tu sĩ kết bạn mà đi, nhìn qua đều là Huyền Tiên, hai Huyền Tiên cửu giai, ba Huyền Tiên bát giai, còn có hai Huyền Tiên thất giai.
"Lưu đại ca, ngươi nói Quần Tinh Môn có thể thu mấy người chúng ta làm đệ tử sao?"
Một tu sĩ tuổi trẻ trong đó lên tiếng hỏi.
Một người lớn tuổi khác trầm giọng nói: "Có lẽ không kém nhiều lắm, Quần Tinh Môn chỉ là Huyền cấp tông môn, chúng ta vẫn có cơ hội."
"Quần Tinh Môn ?"
Tô Tử Mặc lẩm bẩm một tiếng, như có điều suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận