Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 933: Tàn nhẫn

"Minh Hàn huynh, từ khi chia tay đến giờ không có việc chứ."
Diệp Thiên Thành ngồi trên bảo tọa, cũng không đứng dậy.
Hoặc là nói tu sĩ trong đình viện Thông Huyền không có người nào đáng để hắn ta đứng dậy đón!
Diệp Thiên Thành khẽ phất tay, chín Hung Giao che trước người hắn ta hiểu ý, né sang hai bên tạo thành một con đường để Minh Hàn đi vào.
Diệp Thiên Thành ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, dáng vẻ cao cao tại thượng.
Minh Hàn đứng ở phía dưới.
Nhưng chỉ như vậy cũng đã khiến không ít tu sĩ phải hâm mộ.
Có thể có chút giao tình cùng Diệp Thiên Thành, hơn nữa còn có thể đứng ở khoảng cách gần như vậy để nói chuyện, đối với không ít tu sĩ thì đây đã là vinh quang lớn lao.
Bầu không khí ở chỗ đám người Bách Luyện Môn có chút nặng nề ngột ngạt.
Minh Hàn và Diệp Thiên Thành càng thân cận, mang ý nghĩa là tình cảnh của Bách Luyện Môn lại càng không ổn!
Sau nửa ngày, Ngọc Đỉnh Đạo Nhân xoay người, an ủi Liễu Hàm Yên: "Liễu sư muội, ngươi cũng không cần lo lắng. Chỉ cần ngươi thắng được trận đấu luyện khí kia, giúp tông môn dương danh, cứu vãn danh dự, Minh Hàn có quen với Diệp Thiên Thành cũng chẳng có gì đáng lo cả."
"Vâng."
Liễu Hàm Yên gật đầu một cái, hé miệng đáp một lời.
Trong lòng Tô Tử Mặc thầm than.
Ngọc Đỉnh Đạo Nhân vốn có ý an ủi, nhưng câu nói này rõ ràng lại càng tạo áp lực lớn hơn cho Liễu Hàm Yên!
Đúng lúc này, cửa nội viện của đình viện Thông Huyền được mở ra, bên trong có mấy nữ tu xinh đẹp động lòng người đi tới, hoàn mập yến gầy, mỗi người mỗi vẻ.
Một nữ tử đi đầu mặc váy trắng, tay áo bay bay, dung mạo tuyệt mỹ, vẻ mặt lạnh nhạt, trên người không hề nhiễm khí tức của khói lửa nhân gian, giống như một tiên nữ lạc ở chốn phàm trần.
Chỉ là, ánh mắt nữ tử này lạnh lẽo, cả người giống như một núi băng khiến không ít tu sĩ chùn bước.
"Oa!"
"Lãnh Nhu tiên tử xuất hiện rồi!"
"Đúng là phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành!"
Trong đám người vang lên tiếng sợ hãi thán phục.
Không có phô trương, nhưng Lãnh Nhu xuất hiện đã dẫn tới oanh động không thua gì Diệp Thiên Thành!
Tô Tử Mặc ngẩng đầu, nhìn nữ tử chậm rãi đi tới, ánh mắt ôn hòa, lộ ra một nụ cười phát ra từ nội tâm.
Trăm năm không gặp, Lãnh Nhu trở lên càng lãnh diễm, không gì sánh được.
Nhìn thấy cố nhân không sao, Tô Tử Mặc thật sự vô cùng cao hứng.
Mặc dù bây giờ Lãnh Nhu gặp phải khốn cảnh, nhưng nếu đã hắn đã tới, đương nhiên sẽ không để bạn cũ phải chịu ủy khuất!
Tô Tử Mặc nhìn Lãnh Nhu, có chút xuất thần, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Như Huyên đứng bên cạnh thấy thế thì có chút không vui.
"Hừ!"
Như Huyên bĩu đôi môi nhỏ nhắn lên, trừng mắt nhìn Tô Tử Mặc, tức giận nói ràng: "Còn tưởng rằng ngươi có thể kiên định chứ, nhìn thấy mỹ nữ còn không phải như vậy! Này, cẩn thận một chút, nước miếng chảy ra kia!"
Liễu Hàm Yên nhẹ chau lại lông mày, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của nàng, Tô Tử Mặc không phải là loại người phong lưu.
Nàng vốn cũng chính là mỹ nữ.
Lúc trước, khi hai người vừa gặp, Tô Tử Mặc cũng chưa từng lộ ra ánh mắt cùng nụ cười như vậy.
Hơn nữa ngay cả Diệp Thiên Thành đều không thể khiến Tô Tử Mặc động dung, vậy Lãnh Nhu tiên tử này lại có ma lực lớn như vậy?
Liễu Hàm Yên không hiểu.
Hơn nữa nàng chú ý tới ánh mắt Tô Tử Mặc nhìn Lãnh Nhu tiên tử, cũng không phải mê luyến, ái mộ hay dâm tà gì.
Mà Tô Tử Mặc nhìn Lãnh Nhu tiên tử bằng ánh mắt rất trong suốt, rất ôn hòa.
Liễu Hàm Yên hơi nghiêng mắt, nhìn về phía Diệp Thiên Thành cách đó không xa.
Lúc này, Diệp Thiên Thành cũng đang nhìn Lãnh Nhu.
Nhưng ánh mắt của Diệp Thiên Thành lại là một loại ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, tràn ngập chiếm hữu, khiến trong lòng Liễu Hàm Yên rất không thoải mái.
"Lãnh Nhu, ta tới."
Diệp Thiên Thành chậm rãi đứng dậy, nhìn Lãnh Nhu, mỉm cười nói một câu.
Thần sắc hắn ta đầy kiêu căng, giống như đang đợi Lãnh Nhu đáp lại.
Chỉ tiếc, ngay cả nhìn Lãnh Nhu cũng chưa từng nhìn hắn một chút.
Tình huống có chút xấu hổ.
Tiếng ồn ào náo động chung quanh cũng dần nhỏ lại.
Trong mắt Diệp Thiên Thành lóe lên một tia sáng lạnh rồi biến mất, sau đó lại khẽ cười một tiếng, vẻ mặt thoải mái, giống như lơ đễnh rồi một lần nữa ngồi xuống lại.
"Ha ha."
Cũng không biết ở nơi nào, có tu sĩ không nhịn được, cười ra tiếng.
Vẻ mặt Diệp Thiên Thành lạnh lẽo.
Một thị nữ Nguyên Anh cảnh vốn đứng vây quanh hắn ta khẽ động, trong nháy mắt đã xông vào trong đám người, ống tay áo khẽ nhếch, một thanh đoản kiếm đâm ra, trên lưỡi kiếm lóe lên hàn quang lạnh lẽo!
Vẻ mặt vị tu sĩ kia đầy bối rối, có chút trở tay không kịp.
Hắn nào nghĩ đến trong trường hợp vô số người đang nhìn này, rất nhiều Phản Hư Đạo Nhân của Thiên Hạc Môn ở đây mà lại có người dám ra tay đả thương người!
Hơn nữa nữ tử Nguyên Anh cảnh kia nhìn như yếu đuối nhưng khi ra tay lại cực kỳ quả quyết tàn nhẫn, một kiếm đâm thẳng tới mi tâm người này, căn bản không có lưu thủ!
Tu sĩ có thể tới tham gia trà hội đều không phải hạng người bình thường.
"Coong!"
Người này đập tay vào túi trữ vật, trực tiếp tế ra một thanh trường đao, hung hăng chém vào thành đoản kiếm đang đâm tới!
Coong!
Đao kiếm va chạm vào nhau!
Toàn thân người này run lên.
Nữ tử Nguyên Anh cảnh kia có thân hình gầy yếu, nhưng lực lượng bộc phát ra, lại cực kỳ kinh người, trường đao của hắn lại có chút không cầm nổi!
Đột nhiên!
Chỉ thấy trong mắt nữ tử Nguyên Anh cảnh, lóe lên hàn quang, nhanh chóng biến chiêu!
Cổ tay nàng ta chuyển động, mũi kiếm theo trường đao kéo xuống, trong nháy mắt đã cắt đứt bốn ngón tay của vị tu sĩ này!
"A!"
Người kia kêu thảm một tiếng, trên bàn tay máu me đầm đìa, không ngừng lùi lại.
Không ngờ, nữ tử Nguyên Anh cảnh kia không hề muốn lưu thủ, vẻ mặt băng lãnh xông lên, quăng đoản kiếm trong tay ra.
Đoản kiếm lươn một vòng trên cổ người kia rồi mới trở lại trong tay nàng.
Phốc!
Một cái đầu rớt xuống!
Vị tu sĩ Nguyên Anh này kinh hãi, Nguyên Thần xuất khiếu chạy ra.
Nhưng Nguyên Thần của người này còn chưa chạy được bao xa đã bị gió lạnh thổi, Nguyên Thần bắt đầu run rẩy co rút, quang mang nhanh chóng ảm đạm, rất nhanh đã tan biến trong hư không, vẫn lạc tại chỗ!
Nguyên Thần Nguyên Anh cảnh quá mức yếu đuối, rời khỏi nhục thân thì căn bản không chống đỡ được bao lâu sẽ mất mạng!
Đình viện Thông Huyền lớn như vậy đã lặng ngắt như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!
Không có ai ngườ được vị Nguyên Anh Chân Quân này vì cười một tiếng mà lại bị trấn sát tại chỗ.
Hơn nữa còn không phải do Diệp Thiên Thành tự mình xuất thủ.
Mà là bị một thị nữ bên người hắn ta dùng hai kiếm đã trảm xuống đầu người kia!
Bình thường tới nói, bên trong Thiên Hạc Môn vốn cấm các tu sĩ đầu sinh tử.
Cho dù là thiên kiêu tranh phong trong buổi trà hội, cũng luôn chủ trương chạm đến là thôi, cấm xuất hiện giết chóc.
Ai ngờ Diệp Thiên Thành lại cường thế và bá đạo như thế ?
Thiên Hạc trà hội còn chưa bắt đầu đã bịt kín một vòng huyết sắc rồi.
Trong đình viện, sát khí tràn ngập, quần tu câm như hến.
Diệp Thiên Thành rốt cục mở miệng, uể oải nói ràng: "Diệp Thất chỉ muốn cho hắn chút giáo huấn, nàng cũng đã lưu thủ. Là chính hắn muốn chết, lựa chọn Nguyên Thần xuất khiếu, không trách được Diệp Thất."
Diệp Thất, chính là tên của thị nữ Nguyên Anh cảnh kia.
Nói đúng ra, chín thị nữ này không có tên, chỉ có đánh số, từ Diệp Nhất đến Diệp Cửu.
Rất nhiều Phản Hư Đạo Nhân của Thiên Hạc Môn nghe được lời giải thích này, đều nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói chuyện, xem như ngầm thừa nhận.
Trong lòng đám tu sĩ lạnh buốt.
Diệp Thiên Thành nói lời này, hoàn toàn chính là đang cưỡng từ đoạt lý!
Diệp Thất kia chém đầu của một vị Nguyên Anh Chân Quân xuống đến, nhục thân của vị Nguyên Anh Chân Quân kia xem như bị hủy!
Đầu lâu bị chém xuống, không được bao lâu thì khí huyết sẽ khô cạn.
Cho dù Nguyên Thần người này không xuất khiếu, Nguyên Thần sống nhờ trong đầu lâu khô héo cũng không chống đỡ được bao lâu, vẫn sẽ chết!
Diệp Thất chém một kiếm kia chẳng khác gì trực tiếp chém giết người này cả!
Đạo lý này ai cũng hiểu được.
Nhưng rất nhiều Phản Hư Đạo Nhân của Thiên Hạc Môn lại chấp nhận!
Từ chuyện này cũng có thể nhìn ra thái độ của Thiên Hạc Môn đối với Diệp Thiên Thành.
"Chậc chậc chậc, đứng đầu dị tượng bảng thật sự là uy phong a!"
Đúng lúc này, trong sân lại truyền tới một tiếng cười nhạo, tràn đầy trêu tức cùng trào phúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận