Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1919: Ngàn năm đã trôi qua

"Ngươi... Ngươi muốn thế nào ?"
Tráng hán bị Tô Tử Mặc trấn trụ, cũng bắt đầu luống cuống.
Dưới giếng mỏ lâu dài không thấy ánh mặt trời này, Địa Tiên cường giả phía ngoài cũng sẽ không chạy xuống dưới này.
Cho nên thế giới dưới giếng mỏ tự thành giang hồ.
Nếu Tô Tử Mặc thật sự giết chết hắn, thay vị trí của hắn cũng không có ai để ý việc này.
"Nếu ngươi thật thà một chút, ta sẽ giữ lại mạng ngươi."
Tô Tử Mặc lạnh lùng nói: "Ta không yêu cầu nhiều, năm ngàn viên Nguyên Linh Thạch phải nộp hàng năm, ngươi phải giải quyết thay ta."
Tô Tử Mặc đi xuống giếng mỏ là vì tu hành.
Nếu hắn giết tên tráng hán này, cũng không có tinh lực để quản lý hơn một trăm người ở dưới giếng mỏ này, ngược lại sẽ dễ dàng sinh ra chuyện phiền nhiễu khác.
Tráng hán thở phào một ngụm, vẻ mặt thoáng thả lỏng.
Hàng năm chỉ nộp nhiều hơn năm ngàn viên Nguyên Linh Thạch mà thôi, quả thực dễ như trở bàn tay.
Ở dưới giếng mỏ này, có hơn một trăm người, chỉ cần hắn vơ vét hung ác một chút, là có thể kiếm ra năm ngàn viên Nguyên Linh Thạch.
"Đạo hữu yên tâm, năm ngàn viên Nguyên Linh Thạch hàng năm ngươi phải nộp cứ giao cho ta!"
Tráng hán nói với ngữ khí chắc chắn.
Tô Tử Mặc gật gật đầu, nói: "Một chuyện khác là ngươi ở chỗ này nhìn, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào chỗ của ta!"
Ở dưới giếng mỏ, mỗi phương hướng đều có rất nhiều quặng mỏ.
Có quặng mỏ sẽ có hai ba tu sĩ cùng đào, có quặng mỏ còn có nhiều người hơn.
Tô Tử Mặc chuẩn bị tu hành ở dưới giếng mỏ này, tự nhiên không thể để người ngoài trông thấy.
"Không có vấn đề!"
Tráng hán lập tức đồng ý.
Hai yêu cầu này đối với hắn căn bản không khó khăn gì.
Tô Tử Mặc nhìn quanh bốn phía, ánh mắt sắc bén, tu sĩ ở dưới giếng mỏ này, không có người nào dám tới đối mặt!
Tu sĩ không có mũi kia thầm hối hận trong lòng.
Sớm biết rõ thư sinh nhìn như nho nhã yếu ớt này lại có loại thủ đoạn như vậy, khi nãy hắn sẽ không vội vã phủi sạch quan hệ với người này.
Thanh Liên chân thân rất nhạy cảm đối với thiên địa nguyên khí.
Tô Tử Mặc nhắm mắt một chút, trực tiếp đi về phía một quặng mỏ mới đào móc còn nông.
Chỗ quặng mỏ này, từng có tu sĩ đào móc vài chục trượng, không có chút thu hoạch nào nên lui ra.
Nhưng Tô Tử Mặc cảm giác được ở chỗ hầm mỏ này có thiên địa nguyên khí cực kỳ nồng nặc!
Trong tay hắn cầm xẻng ngọc không ngừng đào móc ở chỗ hầm mỏ này.
Quả nhiên.
Chỉ sau ba trượng, hắn đã đào được một khối Nguyên Linh Thạch cỡ lớn!
Khối Nguyên Linh Thạch này nặng chừng mười cân!
Một viên Nguyên Linh Thạch chính là một cân.
Mà khối Nguyên Linh Thạch này có thể cắt ra mười viên Nguyên Linh Thạch bình thường!
Trong lòng Tô Tử Mặc mừng rỡ.
Đừng nói là ở Long Uyên tinh, ngay cả rất nhiều Địa Tiên cường giả trấn thủ bên ngoài, cũng sẽ không dễ dàng đạt được Nguyên Linh Thạch như thế!
Tô Tử Mặc không chút do dự, ngồi xếp bằng xuống, hai tay cầm một viên Nguyên Linh Thạch, vận chuyển « Bàn Nhược Niết Bàn Kinh », bắt đầu luyện hóa tu hành.
Cứ như thế, Tô Tử Mặc vừa đào Nguyên Linh Thạch, vừa tu luyện.
Nguyên Linh Thạch của hắn chưa bao giờ đoạn tuyệt, mỗi ngày đều ở đây tu hành!
Thời gian trôi qua cực nhanh, năm nối tiếp năm.
Những năm gần đây, Tô Tử Mặc gần như không hề rời khỏi quặng mỏ này, mỗi một năm phải nộp lên năm ngàn viên Nguyên Linh Thạch đều có tráng hán Huyền Tiên bát giai ở phía ngoài kia giúp hắn nộp.
Toàn bộ tâm thần của hắn gần như đều tập trung vào chuyện tu hành.
Được Thanh Liên chân thân cùng « Bàn Nhược Niết Bàn Kinh » trợ giúp, lại có tài nguyên tu luyện cung cấp liên tục không ngừng, tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh!
Tiến vào giếng mỏ một trăm tám mươi chín năm, Tô Tử Mặc đột phá bước vào Huyền Nguyên cảnh tầng tám!
Loại tốc độ tu luyện này có thể xưng là khủng bố!
Dù là rất nhiều thế gia tông môn bồi dưỡng thiên kiêu yêu nghiệt cũng rất khó đạt tới cấp bậc này.
Tô Tử Mặc trở thành Huyền Tiên bát giai, cũng không rời đi mà vẫn ở lại dưới giếng mỏ, tiếp tục tu hành.
Hắn chuẩn bị tu luyện đến Huyền Tiên cửu giai rồi lại tính sau, nếu có khả năng, thậm chí chuẩn bị một lần đột phá Huyền Nguyên cảnh, trở thành Địa Tiên!
Đến khi tiến vào giếng mỏ năm thứ bảy trăm bảy mươi mốt, Tô Tử Mặc bước vào Huyền Nguyên cảnh tầng chín!
Những năm gần đây, tu sĩ dưới giếng mỏ này đổi một nhóm lại một nhóm.
Có không ít người đều không có thể kiên trì.
Nhưng dù là tu sĩ lúc ban đầu hay tu sĩ xuống sau, tất cả đều hiểu rõ một điểm.
Ở trong giếng mỏ này, có một chỗ quặng mỏ chính là cấm địa, không thể bước vào trong đó!
Tô Tử Mặc trở thành Huyền Tiên cửu giai, nghỉ ngơi lắng đọng mấy ngày nhưng cũng không hề rời đi nơi này, mà lại tiếp tục tu hành, chuẩn bị đột phá tới Địa Nguyên cảnh.
Một ngày này, Tô Tử Mặc đang vận chuyển tâm pháp, luyện hóa Nguyên Linh Thạch, trong khi đang tu luyện, đột nhiên sâu trong nội tâm của hắn lại có cảm giác kêu gọi quen thuộc!
Tô Tử Mặc đột nhiên mở mắt ra.
Võ Đạo bản tôn!
Khi nãy, hắn cảm ứng được Võ Đạo bản tôn, giật mình tỉnh lại!
Trong thời khắc này, hắn cùng Võ Đạo bản tôn một lần nữa thành lập liên hệ!
Thanh Liên chân thân trôi nổi một đoạn thời gian trong lỗ đen tinh không, hắn không cảm giác được thời gian trôi qua, cũng không rõ ràng lưu lạc ở bên trong bao lâu.
Đến tận khi liên hệ được với Võ Đạo bản tôn thành lập, hắn mới đạt được chính xác một mốc thời gian.
Thanh Liên chân thân rời đi Thiên Hoang tới thượng giới, đã có ngàn năm!
Những năm gần đây, Võ Đạo bản tôn luyện hóa xong Long hoàng chân thân, dung nhập máu thịt vào bản tôn, cũng đang không ngừng tu hành.
Lúc trước, rất nhiều tiên nhân hạ giới lưu lại rất nhiều Ngưng Nguyên đan cùng Nguyên Linh Thạch cho Võ Đạo bản tôn.
Võ Đạo bản tôn đã tu luyện Mệnh Luân Bí Cảnh tới tầng thứ năm!
Võ Đạo bản tôn mở ra con đường tu luyện trước đó chưa từng có, mặc dù hai giới cách xa nhau, Thanh Liên chân thân cùng Võ Đạo bản tôn khó mà chạm mặt.
Nhưng Tô Tử Mặc mơ hồ có thể cảm giác được, Võ Đạo bản tôn tu luyện đến Mệnh Luân cảnh tầng năm, về mặt sức mạnh tuyệt đối không yếu hơn Huyền Tiên cửu giai.
Thậm chí còn có có thể thắng được Thanh Liên chân thân!
Võ Đạo bản tôn cùng Thanh Liên chân thân vốn là một thể, có cùng nguồn gốc, cả hai liên hệ với nhau thì rất nhiều chuyện đều được truyền đạt.
"Trấn Ngục đỉnh ?"
Tô Tử Mặc lẩm bẩm một tiếng.
Đây là tin tức mấu chốt mà hắn nghe được từ Võ Đạo bản tôn liên quan tới đỉnh đồng bốn chân màu xanh!
Thời gian ngàn năm trôi qua, thương hải tang điền.
Hầu tử, Linh Hổ, Thanh Thanh, Dạ Linh, tiểu hồ ly, Hoàng Kim Sư Tử đều lựa chọn cùng một chỗ phi thăng từ ba trăm năm trước, rời đi Thiên Hoang.
Cố nhân năm đó, giống như mấy người Minh Chân, Lâm Huyền Cơ, Cơ Yêu Tinh, Yến Bắc Thần cũng đã lần lượt phi thăng.
Đương nhiên, ngàn năm qua, trong vô số cường giả lựa chọn phi thăng, cũng có một số người vẫn lạc trong thiên kiếp, hồn phi phách tán.
Trong đó, một lần khiến Thiên Hoang đại lục chấn động chính là Huyền hoàng năm đó lại độ kiếp thất bại!
Huyền hoàng thay Nhân Hoàng điện lựa chọn người thủ điện mới xong, bỏ qua hết thảy, không có ràng buộc, bắt đầu độ kiếp, nhưng không ngờ lại nghênh đón Tam Cửu thiên kiếp, cuối cùng không thể chịu đựng được, thân tử đạo tiêu.
Mà một trăm năm trước, Bắc Minh Tuyết cũng đã độ kiếp, cũng khiến vạn chúng chú mục.
Không chỉ bởi vì, Bắc Minh Tuyết là đại đệ tử của vạn cổ Võ hoàng.
Mà còn bởi vì từ sau khi vạn cổ Võ hoàng phi thăng, từ ngàn năm nay, Bắc Minh Tuyết là người thứ hai dẫn tới Tứ Cửu thiên kiếp, cuối cùng phi thăng thành công!
Trên Thiên Hoang đại lục, võ đạo càng ngày càng hưng thịnh.
Lần này sau khi Bắc Minh Tuyết độ Tứ Cửu thiên kiếp thành công, võ đạo lập tức được hoan nghênh rầm rộ, có thể sánh vai cùng tiên, phật, ma ba đạo!
Thậm chí có rất nhiều tu sĩ có được thiên linh căn, bỏ qua thiên phú do linh căn mang tới, lựa chọn tu luyện võ đạo.
Truyền thuyết Võ hoàng lập đạo, do người kể chuyện ghi chép, ở thế gian, lưu truyền trong tu chân giới, người người truyền tụng.
Hàng năm cũng không biết có bao nhiêu tu sĩ tiến về một trấn nhỏ ở Bắc vực để tưởng nhớ hoài niệm, thấy rừng đào vạn dặm kia, thịnh cảnh khắp núi hoa nở kỳ dị!
Chỉ là không có ai biết rõ, ở chỗ sâu trong rừng đào này, ở bên trong trấn nhỏ kia, thật sự giấu đi một tồn tại kinh khủng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận