Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1911: Chém vào tuổi già

Sắc mặt Từ Thạch xám như tro, ánh mắt ảm đạm.
Khí thế khi giằng co cùng vị nam tử trung niên này đã không còn sót lại chút gì!
Từ Tiểu Thiên có to gan hơn nhưng khi nghe được ba chữ 'Hình Lục Vệ', toàn thân cũng run lên, vẻ mặt sợ hãi, ẩn ẩn phát run.
Tô Tử Mặc ý thức được, Hình Lục Vệ ở Thanh Vân quận, hoặc là nói ở Đại Tấn tiên quốc có địa vị cực cao.
Ngay cả vị thành chủ Long Uyên Thành này cũng phải cúi đầu!
Từ Thạch trầm mặc nửa ngày, hít sâu một hơi, nói: "Ta dù sao cũng là thành chủ Long Uyên Thành, dù ngươi là Hình Lục Vệ, cũng không thể tùy ý phế bỏ ta, tùy ý xử trí ta."
"A..."
Nam tử trung niên cười nhạo một tiếng, nói: "Ngươi chỉ là một hạ nhân, Hình Lục Vệ ta muốn giết thì giết, thích phế thì phế đi, cần lý do gì!"
"Nếu như ngươi thật sự muốn lý do, đó chính là ngươi không nên ngồi ở chức thành chủ này. Cho dù là thành chủ một ngôi sao xa xôi ở Đại Tấn tiên quốc, một hạ nhân như ngươi cũng không thể nhúng chàm!"
Bịch!
Vẻ mặt Từ Thạch tuyệt vọng, đối mặt với nam tử trung niên, trực tiếp quỳ xuống.
"Cha!"
Từ Tiểu Thiên kinh hô một tiếng.
"Quỳ xuống!"
Từ Thạch quát chói tai, đè bả vai Từ Tiểu Thiên xuống, để hắn quỳ xuống.
"Quỳ xuống cũng vô dụng."
Nam tử trung niên hờ hững, lắc đầu nói: "Ngươi có lẽ nghe nói truyền thuyết về Hình Lục Vệ, Hình Sát đao ra khỏi vỏ, phải uống máu tươi, phải trảm hồn phách!"
Tô Tử Mặc vẫn yên tĩnh bất động, thờ ơ lạnh nhạt.
Mặc kệ đối phương là ai, hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết!
Chỉ là lực chiến đấu của Địa Tiên thất giai thực sự quá mạnh, cơ hội để hắn có thể xuất thủ cũng không nhiều.
Một khi ra tay, nhất định phải cam đoan một kích tất trúng, không thể có nữa điểm sai lầm.
Nếu không, hẳn nhất định phải chết!
Lúc này, Tô Tử Mặc chỉ giữ im lặng, thu liễm khí tức, cố gắng không cho nam tử trung niên chú ý tới hắn, tùy thời mà động.
"Ha ha ha ha!"
Lưu Đồng cười đắc ý, dạo bước đi đến trước người Từ Thạch, hơi hơi cúi người, xòe bàn tay ra, vỗ nhẹ khuôn mặt Từ Thạch, mỉa mai nói: "Thành chủ đại nhân, ngươi đang làm cái gì thế, ta khong nhận nổi lễ này đâu."
Từ Thạch bị Lưu Đồng khi nhục như thế, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không dám phản kháng.
"Lưu huynh, ta tự biết hôm nay hẳn phải chết, chỉ muốn cầu ngươi tha cho Tiểu Thiên một mạng."
Từ Thạch thấp giọng nói.
"Đã chậm rồi."
Lưu Đồng bĩu môi, nói: "Đừng nói tâm ta hung ác, vừa rồi ta đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không trân quý, còn tuyên bố muốn trấn áp ta, ha ha."
Từ Thạch cầu khẩn nói: "Những năm gần đây, Tiểu Thiên vẫn luôn gọi ngươi là Lưu thúc, tranh đấu giữa chúng ta, không cần liên luỵ đến một đứa bé."
Lưu Đồng nhìn thoáng qua Từ Tiểu Thiên bên cạnh, chậc chậc nói: "Hiện tại hắn đúng là đứa bé, nhưng qua vạn năm đợi khi hắn trưởng thành, thì không phải đứa nhỏ nữa rồi."
"Ta cũng không muốn lưu lại hậu hoạn gì, trảm thảo phải trừ cả căn!"
"Lưu Đồng!"
Trong mắt Từ Thạch đột nhiên bắn ra một luồng sát ý, bật dậy từ trên mặt đất, nghiêm nghị nói: "Ta liều mạng với ngươi!"
Dường như Lưu Đồng đã sớm chuẩn bị, thân hình bạo lui, trong miệng cười nói: "Ha ha, đã sớm ngờ tới ngươi sẽ có chiêu này."
Nam tử trung niên cất bước tiến lên, cánh tay vung khẽ, Hình Sát đao trong tay bắn ra một luồng đao mang cực kì khủng bố, chém về phía Từ Thạch!
Từ Thạch mặc dù cũng là Địa Tiên, nhưng lực lượng của hắn bị Hình Sát đao bao phủ thì kém quá xa.
Vẻ mặt cha con Từ Thạch đầy tuyệt vọng.
Đúng lúc này, Tô Tử Mặc động rồi!
Hắn vẫn luôn ngồi ở nơi cách đó không xa, không nhúc nhích, thậm chí không nói một câu, gần như không có người chú ý tới hắn, để ý tới hắn mắt.
Từ sau khi nam tử trung niên tiến vào đại điện, thậm chí đều không thèm nhìn tới Tô Tử Mặc.
Nhưng chính là người này, thân hình lấp lóe rồi một chút, biến mất ở vị trí lúc đầu!
Đến khi hắn xuất hiện lại, đã đi tới sau lưng nam tử trung niên!
Chân Long Cửu Thiểm!
Một chiêu này cực kỳ đột nhiên, nếu đổi lại là hai người Từ Thạch, Lưu Đồng, tuyệt đối sẽ không phản ứng kịp.
Nhưng nam tử trung niên thân là Địa Tiên thất giai, lại là Hình Lục Vệ, cực kỳ nhanh nhạy, ngay khi Tô Tử Mặc biến mất, hắn đã phát hiện ra!
Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, lại lần nữa bình tĩnh lại.
"Không biết sống chết."
Nam tử trung niên cũng không thu tay lại, tay phải vốn trống không đột nhiên xoay ngược, bắt tới bóng người màu xanh xuất hiện ở sau lưng hắn.
Ở trong lòng bàn tay nam tử trung niên, thiên địa nguyên khí ngưng tụ một cách cuồng bạo, giống như muốn phá hủy tất cả!
Khi Tô Tử Mặc hiện thân, phía sau lưng hắn hiện ra một đôi ngà voi trắng noãn như ngọc, bén nhọn vô cùng, khí tức cả người tăng vọt!
Thiên phú thần thông, Lục Nha Thần Tượng.
Nhục thân, huyết mạch, nguyên thần, đủ loại lực lượng, toàn bộ tăng lên gấp hai!
Hắn vốn là Huyền Tiên thất giai, được Lục Nha Thần Tượng gia trì, lực lượng kéo lên gần như đã đạt đến cấp độ Huyền Tiên bát giai!
"Ồ?"
Nam tử trung niên cảm nhận được biến hóa sau lưng Tô Tử Mặc, cảm thấy kinh ngạc hiếu kỳ.
Phải biết rằng thần thông bí pháp có thể tăng lên lực lượng tự thân, vốn tương đối thưa thớt.
Hắn mặc dù là Hình Lục Vệ, nhưng cũng không hiểu được loại bí pháp này.
Chỉ là, nam tử trung niên vẫn không để ở trong lòng.
Dù tên hạ nhân sau lưng này phóng thích ra thần thông bí pháp gì, đạt tới Huyền Tiên bát giai, cũng tuyệt đối không ngăn được một chưởng này của hắn!
Vẻ mặt Tô Tử Mặc tỉnh táo.
Hắn biết đối mặt với Địa Tiên thất giai, gần như tất cả át chủ bài của hắn đều không có tác dụng gì.
Dù là nguyên thần bí thuật, hay đồng thuật, hoặc là âm vực bí pháp, Đạo Hỏa Kiếm quyết, đều không thể uy hiếp quá lớn đối với Địa Tiên thất giai.
Cảnh giới giữa hai người chênh lệch quá nhiều!
Thủ đoạn duy nhất có thể uy hiếp được Địa Tiên thất giai, chỉ có đại thần thông Tuế Nguyệt Như Đao!
Nguyên thần của hắn vốn chính là Huyền Nguyên cảnh tầng chín.
Khi phóng thích ra Lục Nha Thần Tượng, cảnh giới nguyên thần đã đột phá đạt đến Địa Nguyên cảnh!
Mặc dù chỉ là Địa Nguyên cảnh một tầng, nhưng ý nghĩa là hắn đã có thể phóng thích đại thần thông!
Trước khi rời đi Phong Tuyết Lĩnh, hắn đã thử phóng thích Lục Nha Thần Tượng, cảnh giới nguyên thần đột phá đến Địa Nguyên cảnh, thành công phóng thích ra Nhân đạo đại thần thông, biến Đại Hoàng trở về thân người.
"Tuế Nguyệt Như Đao."
Hai tay Tô Tử Mặc ở trước ngực lăng không ấn xuống, trong lòng bàn tay, sương đen phun trào, thần thông chi lực tràn ngập, nhanh chóng ngưng tụ ra một thanh trường đao bụi mù mịt.
Tô Tử Mặc nắm Tuế Nguyệt đao, hung hăng đã đâm tới bàn tay của nam tử trung niên!
Nam tử trung niên đột nhiên cảm giác được trái tim đập nhanh, tê cả da đầu!
Hắn ý thức được không ổn, nghĩ muốn thu tay lại, nhưng đã quá muộn.
Ầm!
Bàn tay hắn va chạm cùng Tuế Nguyệt đao.
Tuế Nguyệt đao ầm ầm tán loạn.
Chuôi trường đao này không cứng rắn, cũng không sắc bén, nhưng lại chém rụng thọ nguyên của người!
Tuế Nguyệt Như Đao, đao đao ép người già!
Ở hạ giới, thần thông không dung hợp thiên địa nguyên khí, bị Tuế Nguyệt đao chém trúng, tuổi thọ sẽ giảm ba vạn năm.
Đến thượng giới, dung hợp thiên địa nguyên khí, uy lực thần thông cũng tăng vọt, một đao này chém đi xuống, thọ nguyên của nam tử trung niên chợt giảm sáu vạn năm!
Thọ nguyên của Địa Tiên có hai mươi vạn năm.
Người nam tử trung niên này vừa mới mười hai vạn tuổi, đang ở thời kì Địa Tiên đỉnh phong.
Nhưng bị Tuế Nguyệt đao chém trúng, thọ nguyên giảm mạnh, cả người hắn già yếu với tốc độ mắt trần có thể thấy, tóc đen đầy đầu chuyển thành tóc trắng.
Trên mặt cũng hiện ra một chút nếp nhăn.
Cả người co rút đi một chút, tinh khí thần đều đột nhiên suy kiệt!
Nam tử trung niên chỉ còn hai vạn năm thọ nguyên.
Một đao này chém hắn chém vào tuổi già!
Bạn cần đăng nhập để bình luận