Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1798: Tiên tích

Mười mấy mẫu linh điền, phải trồng kín hai loại tiên thảo, đây là công trình không nhỏ.
Đoạn Thiên Lương bận rộn cả nửa ngày, mới gieo xong toàn bộ hơn một ngàn hạt giống tiên thảo xuống mười mấy mẫu linh điền, cả người đã mệt mỏi đến mức mồ hôi đầm đìa.
Bóng đêm buông xuống.
Thời gian này, những dược nông khác đều đã sớm trở về nghỉ ngơi.
Đoạn Thiên Lương đã rất lâu không mệt mỏi như vậy rồi, toàn thân đau nhức, hơn nữa Tô Tử Mặc đã đả kích tâm thần hắn, lúc này hắn chỉ cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều mệt.
Hắn ngã ngồi trên linh điền, vẻ mặt u oán nhìn tới nhà tranh ở nơi xa kia, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt.
"Móa nó, nhất định sẽ có một ngày, lão tử sẽ giẫm ngươi dưới chân!"
Đoạn Thiên Lương nhỏ giọng mắng, cũng không quản bùn đất trên đất, ngửa mặt nằm xuống.
Nhìn bầu trời lấp lóe đầy sao kia, Đoạn Thiên Lương chỉ cảm thấy cả người mệt nhọc, mí mắt dần dần nặng trĩu, hắn nặng nề ngủ thiếp đi trong linh điền.
Tô Tử Mặc tu hành trong nhà tranh, không ngừng cảm ngộ « Bàn Nhược Niết Bàn Kinh » trên thanh đồng phương đỉnh, hấp thu thiên địa nguyên khí chung quanh.
« Bàn Nhược Niết Bàn Kinh » cực kỳ thâm ảo.
Mặc dù không hoàn chỉnh, nhưng với hiểu biết về phật pháp bây giờ của Tô Tử Mặc, hắn vẫn không thể lĩnh ngộ toàn bộ.
Hắn chỉ cảm ngộ được bộ bí pháp này có khuynh hướng tu hành về Nguyên Thần.
Cũng chính vì vậy nên bộ bí pháp này mới có thể để hai đại Nguyên Thần là Long hoàng, thanh liên và lực lượng âm dương dung hợp lại cùng nhau.
"Kỳ lạ."
Trong lòng Tô Tử Mặc thầm nghĩ: "« Bàn Nhược Niết Bàn Kinh » rõ ràng là một bộ bí điển phật môn, sao lại khắc vào bên trong thanh đồng phương đỉnh?"
"Chẳng lẽ chủ nhân của chiếc đỉnh đồng này từng là cường giả phật môn?"
"Vậy Thần Long khắc bên ngoài thanh đồng phương đỉnh này, lại là chuyện gì đây ?"
Những nghi hoặc này không ngừng hiện lên trong đầu Tô Tử Mặc, hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Hắn chỉ cố gắng hấp thu thiên địa nguyên khí, cố gắng khôi phục tu vi.
Thiên địa nguyên khí vốn vô hình, giống như là không khí vậy.
Nhưng nếu là cường giả đỉnh cao ở thượng giới xuất hiện ở Long Uyên tinh, tất nhiên có thể phát giác được, thiên địa nguyên khí chung quanh Long Uyên tinh, đang tràn về một gian nhà tranh không chút thu hút nào ở Phong Tuyết Lĩnh!
Gian nhà tranh kia giống như một vòng xoáy khổng lồ, đang không ngừng xoay chuyển, như cá voi há miệng thôn phệ, hấp thu thiên địa nguyên khí chung quanh!
Ngay cả nguyên khí trong khu vực bóng tối lớn ở chân trời trời nơi xa kia dường như cũng đang có xu thế tràn về Long Uyên tinh!
Loại biến hóa này, những Huyền Tiên kia tự nhiên không thể nhận ra.
Nhưng nếu lúc này có người có thể đi vào gian phòng của Tô Tử Mặc, nhất định sẽ giật nảy cả mình!
Trong gian nhà tranh này, thân hình Tô Tử Mặc đã sớm biến mất, thay vào đó là một gốc thanh liên màu xanh biếc đang khẽ đung đưa.
Lá sen trong suốt sáng long lanh như phỉ thúy.
Hoa sen phấn hồng nở rộ, trên tám mươi mốt cánh sen ngưng tụ ra tiên lộ, trên đài sen bắn ra một màn sáng chói mắt!
Trong quá trình này, Tô Tử Mặc có một cảm giác kỳ diệu.
Hắn dường như đã hóa thân thành Tạo Hóa Thanh Liên, dang điên cuồng cướp đoạt thiên địa nguyên khí!
Trong thời khắc này, thần thức của hắn dường như đã hóa thân thành ngàn vạn, tựa như vô số sợi rễ, lan tràn ra bốn phía.
Thậm chí hắn cảm nhận được rõ ràng hạt giống tiên thảo chung quanh mười mấy mẫu linh điền này vừa mới được trồng xuống.
Những hạt giống tiên thảo này, cảm nhận được thần thức của hắn, dường như có được linh tính vậy, tất cả đều tản ra một cảm xúc vui sướng cùng thần phục.
Loại cảm giác này cực kỳ kỳ diệu.
Tô Tử Mặc đắm chìm vào trong đó, bất tri bất giác, một đêm đã trôi qua.
Sắc trời dần sáng lên.
Đoạn Thiên Lương đỡ eo mỏi lưng đau, cố ngồi dậy, cả người vẫn lơ mơ buồn ngủ.
Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, thần sắc của hắn vẫn có chút mê mang, sau khi tĩnh tọa một chút mới dần dần lấy lại tinh thần.
"Móa nó, vậy mà ta lại ngủ ở linh điền cả một đêm."
Đoạn Thiên Lương mắng một câu, phủi mông một cái, chuẩn bị đứng dậy.
Đột nhiên!
Ánh mắt Đoạn Thiên Lương ngưng lại!
Trong tầm mắt của hắn, trên linh điền quanh người hắn lại sinh ra từng chồi non màu xanh biếc, xếp chỉnh tề!
"Ngủ đến mức xuất hiện ảo giác à."
Đoạn Thiên Lương lầm bầm một tiếng, dùng sức lắc lắc đầu, lại dụi dụi vào hai mắt mình, sau đó mới mở mắt nhìn lại.
Đồng tử của Đoạn Thiên Lương dần dần co vào!
Hắn vội vàng xoay người, nhìn quanh bốn phía.
Trên mười mấy mẫu linh điền chung quanh hắn, toàn bộ đều mọc ra từng chồi non, sinh cơ bừng bừng!
"Đây, đây, đây..."
Đoạn Thiên Lương hoàn toàn ngơ ngác.
Phải biết rằng hạt giống tiên thảo trong linh điền dưới chân hắn mới vừa được gieo trồng xuống từ hôm qua.
Chỉ mới qua một đêm, những hạt giốn này lại nảy mầm hết, phá đất chui lên!
Đoạn Thiên Lương đã ngây người ở Phong Tuyết Lĩnh trên vạn năm, bắt đầu từ dược nông, từng chút mới đi đến hôm nay, hắn rất tinh tường đối với quy luật tiên thảo thành thục.
Trên Long Uyên tinh, thiên địa nguyên khí vốn mỏng manh.
Hai loại tiên thảo sinh trưởng chậm chạp, muốn hoàn toàn thành thục còn cả một trăm năm!
Mà Bồi Nguyên thảo cùng Vũ Lâm hoa muốn mọc ra chồi non, phá đất chui lên, cũng câng gần một năm!
Nhưng trong vòng một đêm, hai loại tiên thảo lại đã mọc chồi non!
"Đúng là gặp quỷ rồi!"
Nếu không phải mảnh linh điền này do chính tay Đoạn Thiên Lương tự mình trồng trọt, hắn tuyệt đối không thể tin cảnh tượng trước mắt là thật.
"Đây là chuyện gì ?"
Đoạn Thiên Lương nhíu mày trầm tư, thầm nghĩ nói: "Lẽ nào lão Đoàn ta chính là thượng tiên chuyển thế, bây giờ đã bắt đầu ngưng tụ khí vận rồi? Tùy tiện ra tay, đãtạo thành tiên tích ?"
Hắn thật sự không thể hiểu được.
Hồi lâu sau, Đoạn Thiên Lương lấy lại tinh thần, hắn lại ngạc nhiên phát hiện, tu vi cảnh giới của chính mình cũng tăng lên!
Mặc dù còn chưa bước vào Huyền Nguyên cảnh tầng ba, nhưng chỉ một đêm lại có thể so sánh bằng công hắn tu luyện trăm ngày!
Trong mắt Đoạn Thiên Lương lóe ra vẻ hưng phấn.
"Nếu dựa theo tốc độ tu luyện này, không cần bao lâu, lão tử có thể đột phá đến Huyền Nguyên cảnh tầng ba!"
Đoạn Thiên Lương nhìn chằm chằm về nhà tranh xa xa, cắn răng nói: "Tô Tử Mặc, đến lúc đó, ta muốn cho ngươi chút màu sắc nhìn xem! Tô lão đại gì chứ, có mà rắm chó ấy!"
Cũng không lâu lắm, sắc trời dần sáng rõ.
Có không ít dược nông đi đường tắt tới nơi này, chú ý tới cảnh tượng trong mười mấy mẫu linh điền, tất cả đều kinh ngạc đến mức cái cằm suýt rơi trên mặt đất.
"Không đúng, ngày hôm qua Đoạn mập mạp mới vừa gieo trồng mảnh linh điền này, là ta tận mắt nhìn thấy!"
"Đoạn mập mạp, chuyện này là sao, ngươi... Ngươi.... Ngươi, tiên thảo trong linh điền, làm sao lại nảy nhanh như vậy ?"
"Mẹ ơi, đây là tiên tích đấy!"
Đông đảo dược nông đều chấn kinh.
Đoạn Thiên Lương ngang đầu đứng trên linh điền, ưỡn ngực, nhìn về phương xa, dáng vẻ cao thâm khó dò, nhàn nhạt nói ràng: "Chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ thôi, chư vị không cần ngạc nhiên."
"Thỉnh giáo Đoạn chấp sự, đây là chuyện gì ?"
Một vị chấp sự khác ở Phong Tuyết Lĩnh không nhịn được hỏi thăm.
"Đoạn mập mạp, ngươi dùng chướng nhãn pháp gì sao?
Một người khác nói.
Đoạn Thiên Lương lộ vẻ không vui, phất tay áo nói: "Những tiên thảo hạt giống kia, chính là do bản tiên tự tay gieo trồng, tự nhiên có chứa đại cơ duyên, đại khí vận, đám phàm phu tục tử các ngươi có khả năng ước đoán!"
Đám người trợn mắt hốc mồm.
"Ai."
Đoạn Thiên Lương nặng nề thở dài một tiếng, nói: "Đã lâu không tự mình làm ruộng, thủ pháp có chút không thạo, những tiên thảo này, vẫn nảy hơi chậm rồi c."
Đám người bị hù dọa đến sửng sốt.
Mặc dù đám người cảm thấy Đoạn Thiên Lương nói thế thực sự là đang nói nhảm.
Nhưng một màn trước mắt đúng là thật, không làm được giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận