Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1877: Chữa trị cổ đỉnh

Đàn cổ, tiêu cổ chạy như bay, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ lưu lại một đám thi thể Địa tiên.
Tô Tử Mặc nhìn trên trăm bộ thi thể Địa Tiên xung quanh, suy nghĩ một chút, sau đó tiến lên thu hết túi trữ vật của những cường giả Địa Tiên này bỏ vào trong túi.
Mặc dù những Địa Tiên này đã vẫn lạc, nhưng trên túi trữ vật của bọn họ, vẫn có dấu ấn thần thức cấp bậc Địa Tiên lưu lại.
Tô Tử Mặc không có cách nào xóa những dấu ấn này đi, cũng không nhìn thấy trong túi trữ vật của những Địa Tiên này cụ thể là có cái gì.
Nhưng túi trữ vật của trên trăm vị Địa Tiên, đây chính là một món thu hoạch không nhỏ!
Tô Tử Mặc dọc theo vực sâu tiếp tục tiến lên.
Lúc này, thi hài bên trong vực sâu đã càng ngày càng nhiều.
Giống như là rất nhiều năm trước, nơi này đã từng xảy ra một trận đại chiến cực kỳ thảm liệt!
Cũng không lâu lắm, bên trong thức hải của Tô Tử Mặc, đỉnh đồng xanh hình vuông đột nhiên hơi rung động lên một chút.
"Chẳng lẽ là gần đây có món Pháp Bảo Thông Linh nào đó?"
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, bắt đầu tìm khắp xung quanh.
Cũng không lâu lắm, ở giữa hai bộ thi hài, quả nhiên đã phát hiện ra một đoạn chuôi kiếm lộ ở bên ngoài.
Tô Tử Mặc tiến lên, nắm chặt lấy chuôi kiếm, dùng sức rút ra bên ngoài!
Leng keng!
Một thanh trường kiếm từ trong bụi đất, bị rút đi ra, phát ra một tiếng kiếm reo réo rắt.
Chỉ tiếc là, bên trên thanh trường kiếm này phủ kín vết rách, xem như là Pháp Bảo Thông Linh, cũng đã không còn linh trí, rõ ràng là đã bị phế đi!
Cổ tay Tô Tử Mặc run run, nhẹ nhàng chấn động.
Thanh trường kiếm này không chịu nổi luồng lực lượng này, hóa thành rất nhiều mảnh vỡ, tản mát các nơi.
Loại mảnh vỡ này đối với tuyệt đại đa số tu sĩ mà nói, đều không dùng được.
Nhưng đối với đỉnh đồng xanh hình vuông, xem như mảnh vỡ của linh bảo cũng không sao, nó đều có thể luyện hóa hấp thu, để tu sửa vết rách bên trên thân đỉnh!
Tô Tử Mặc vung ống tay áo, thu những mảnh vỡ của thanh trường kiếm này vào, đều ném vào bên trong đỉnh đồng xanh hình vuông.
Quả nhiên!
Trong đỉnh bắn ra một luồng hơi nóng cực kỳ đáng sợ, bắt đầu luyện hóa những mảnh vỡ của thanh trường kiếm này, hấp thu lực lượng bên trong để chữa trị vết rách!
Đương nhiên, vết rách bên trên thân đỉnh có nhiều lắm.
Coi như cắn nuốt hết những mảnh vỡ này, cũng chỉ có thể chữa trị hai ba vết rạn mà thôi, muốn chữa trị triệt để vách đỉnh thứ hai, vẫn là xa xa khó vời.
Cắn nuốt hết những mảnh vỡ linh bảo này xong, lần đầu tiên trên vách đỉnh của đỉnh đồng xanh hình vuông, xuất hiện một chút hiện tượng lạ.
Nếu không phải là Tô Tử Mặc luôn chú ý tới biến hóa trên đỉnh đồng xanh hình vuông, cũng chưa chắc đã có thể phát giác được.
Vách đầu tiên của đỉnh đồng xanh hình vuông, đã sớm được chữa trị, mà bây giờ, Tô Tử Mặc ở phía trên vách đỉnh này, bắt được một tia sự sống nhỏ xíu!
Tô Tử Mặc nhìn con Thần long đang nhắm hai mắt, sinh động như thật được điêu khắc bên trên vách ngoài của đỉnh đồng xanh hình vuông, giống như là có điều suy nghĩ.
Lúc trước, bởi vì cắn nuốt một mảnh vỡ của linh bảo, con Thần long bên trên vách ngoài này mở mắt, truyền thụ cho hắn một loại bí pháp mạnh mẽ của Long tộc.
Truyền thụ xong loại bí pháp này, con mắt của Thần long lại một lần nữa khép lại.
Trên mặt vách đỉnh này, cũng không còn bất cứ động tĩnh gì nữa.
Bây giờ, cảm nhận được hiện tượng khác thường này, trong đầu Tô Tử Mặc hiện lên một sự phỏng đoán.
Nếu như có đầy đủ Pháp Bảo Thông Linh, hoặc là mảnh vỡ của linh bảo, con Thần long trên vách đỉnh này, sẽ có thể lại một lần nữa thức tỉnh hay không?
Thần long thức tỉnh, lại sẽ mang đến biến hóa như thế nào cho đỉnh đồng xanh hình vuông?
Thời gian Tô Tử Mặc đạt được đỉnh đồng xanh hình vuông cũng không ngắn, nhưng cho đến lúc này, sự hiểu rõ của hắn đối với đỉnh đồng xanh hình vuông vẫn rất ít.
Lai lịch, cấp bậc, tác dụng, uy lực, thần thông biến hóa của cái đỉnh này, hắn đều không rõ ràng.
Có lẽ, chờ tới lúc chữa trị xong đỉnh đồng xanh hình vuông, mới có thể để lộ ra bí mật của cái đỉnh cổ này.
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, tiếp tục tiến lên, tốc độ cũng không nhanh, cực kỳ cẩn thận.
Chưa đi được bao xa, đỉnh đồng xanh hình vuông lại một lần nữa truyền đến một chút chấn động.
"Ừm? Chẳng lẽ lại có Pháp Bảo Thông Linh hay sao?"
Trong lòng Tô Tử Mặc vui vẻ, vội vàng tìm kiếm ở xung quanh.
Rất nhanh, hắn ở bên dưới một bộ thi hài, tìm được một cái chuông cổ không trọn vẹn!
Tô Tử Mặc không hề do dự, trực tiếp ném cái chuông cổ này vào bên trong đỉnh đồng xanh hình vuông, để cho nó cắn nuốt luyện hóa.
Trên vách đỉnh thứ hai, lại một lần nữa có mấy vết rách được chữa trị.
Theo Tô Tử Mặc không ngừng xâm nhập, thường cách một đoạn, hắn lại có thể từ bên trong rất nhiều thi hài, tìm kiếm được Pháp Bảo Thông Linh do đại chiến năm đó để lại.
Đương nhiên, không biết là đã trôi qua bao nhiêu năm tháng, túi trữ vật của cường giả Chân Tiên, đều đã tan thành mây khói, rất nhiều vật phẩm bảo vật bên trong, cũng không chịu nổi thời gian ăn mòn, hóa thành bụi đất.
Chỉ có Pháp Bảo Thông Linh tản mát ở bên trong vực sâu, mới có thể bảo tồn đến bây giờ.
Đương nhiên, những món Pháp Bảo Thông Linh kia đều đã không còn linh thức, bị thời gian tàn phá, rách nát không chịu nổi.
Dù vậy, những món Pháp Bảo Thông Linh này đối với đỉnh đồng xanh hình vuông, cũng đều là vật đại bổ!
Tô Tử Mặc một đường tiến lên, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Mừng rỡ tự nhiên là vì mặt vách thứ hai của đỉnh đồng xanh hình vuông, đang lấy tốc độ chữa trị mà mắt trần cũng có thể thấy mà khép lại!
Gợn sóng sự sống trên trên vách đỉnh đầu tiên, cũng càng ngày rõ ràng, càng ngày càng kịch liệt.
Mặc dù con Thần long điêu khắc ở trên vách đỉnh kia, vẫn nhắm hai mắt, nhưng giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể thức tỉnh lại!
Theo con đường đi tới này, Tô Tử Mặc dần dần ý thức được, vực sâu này chính là một chỗ chiến trường cổ!
Năm đó, cũng không biết là đã xảy ra đại chiến như thế nào, mới có thể lưu lại nhiều thi hài như vậy, tản mát ra nhiều Pháp Bảo Thông Linh như vậy!
Chuyện này có nghĩa là, năm đó có không ít cường giả Chân Tiên vẫn lạc ở bên trong trận đại chiến này!
Để Tô Tử Mặc kinh hãi chính là, vẫn chưa đi đến tận cùng của vực sâu, mà đã thấy nhiều thi hài của cường giả Chân Tiên như vậy rồi.
Đầu cùng của vực sâu kia, lại sẽ có cái gì?
Chẳng lẽ là trận chiến năm đó, có tồn tại nào đó còn mạnh mẽ hơn cả Chân Tiên, vẫn lạc ở nơi này?
Theo thời gian trôi qua, khoảng cách giữa Tô Tử Mặc và nơi cuối cùng của vực sâu, đã càng ngày càng gần.
Hắn thậm chí còn cảm nhận được, phía trước truyền đến từng đợt gợn sóng lực lượng mạnh mẽ!
Nơi tận cùng của vực sâu, giống như là nơi bạo phát đại chiến.
Nơi đó, có thể là nơi mà rất nhiều cường giả Thiên Tiên đang chém giết tranh đấu!
Lúc trước hắn nhìn thấy nam tử lái chiến xa Giao Long, tên là La Dương Thiên Tiên kia, còn cô gái xinh đẹp mà ngay cả La Dương Thiên Tiên cũng phải kiêng kỵ kia nữa.
Sau khi những cường giả này tiến vào trong vực sâu, đều không thấy tung tích, vô cùng có khả năng đều tụ tập ở nơi tận cùng của vực sâu!
Tô Tử Mặc dừng chân lại, nhíu chặt lông mày, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Chuyến đi tới vực sâu lần này, thu hoạch của hắn, đã là khó có thể tưởng tượng!
Không nói tới túi trữ vật của những Địa Tiên, Huyền Tiên kia, chỉ là mảnh vỡ linh bảo dùng để đút cho đỉnh đồng xanh hình vuông vừa rồi, đều là bảo vật vô giá!
Vách thứ hai của đỉnh đồng xanh hình vuông, đều đã được chữa trị gần một nửa!
Coi như bây giờ Tô Tử Mặc rời đi, rời khỏi vực sâu, thì chuyến đi này cũng đã có thể nói là không tệ.
Nếu như tiếp tục thâm nhập sâu vào bên trong, tiền đồ chưa rõ, thực sự là quá nguy hiểm!
Lấy thủ đoạn bây giờ của hắn, căn bản là không có cách nào tự vệ, tùy tiện một vị cường giả Thiên Tiên, chỉ sợ là dùng một ngón tay đều có thể đè chết hắn!
Nhưng đã chạy tới nơi này rồi, nếu lại thối lui như vậy, không đi tới nơi tận cùng của vực sâu nhìn một chút, trong lòng hắn vẫn còn có chút không cam lòng.
Tô Tử Mặc cũng không biết rõ, bây giờ ở tận cùng của vực sâu, rất nhiều Địa Tiên, Thiên Tiên, đang trải qua một trận đại kiếp khó có thể tưởng tượng!
Ở trong trận kiếp nạn này, không có bao nhiêu người có thể còn sống rời đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận