Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1752: Đạo quả

Nam tử mặc áo trắng cầu xin tha thứ, vẻ mặt Điệp Nguyệt lạnh nhạt, không thèm để ý đến.
Nếu nàng đã xuất thủ thì sẽ không tùy tiện để hắn rời đi!
Điệp Nguyệt huyễn hóa thành hình người một lần nữa, bước liên nhẹ nhàng, tiến vào bên trong cơn lốc kinh khủng kia!
Cơn lốc này đang điên cuồng xé rách huyết nhục trên người nam tử mặc áo trắng, sau mấy hơi thở, nam tử mặc áo trắng đã bị cơn lốc róc thành một bộ khung xương!
Nhưng trong cơ thể nam tử mặc áo trắng này vẫn là có sinh cơ cường đại, khôn ngừng đối kháng giãy dụa trong cơn lốc kia!
Tô Tử Mặc ngưng thần nhìn lại.
Nhìn qua tầng tầng gió lốc, mơ hồ có thể thấy được trong xương sọ của nam tử mặc áo trắng có một quả cầu ánh sáng lớn cỡ quả trứng ngỗng tỏa ra ánh sáng chói mắt!
Mặc dù trong gió lốc kinh khủng, quả cầu ánh sáng kia vẫn bất diệt, bắn ra một đạo thần quang, bên trong rót vào xương cốt của nam tử mặc áo trắng, duy trì sinh cơ.
Nếu không có quả cầu ánh sáng này, nam tử mặc áo trắng đã sớm bị cơn lốc xé rách đến mức thịt nát xương tan!
Điệp Nguyệt nhảy vào bên trong cơ lốc, xòe bàn tay ra, rơi vào trên đỉnh đầu nam tử mặc áo trắng này!
Chỉ gặp bàn tay của Điệp Nguyệt khẽ dùng sức, ngón tay non mịn trắng noãn như ngọc kia trực tiếp đâm vào bên trong xương sọ của nam tử mặc áo trắng!
Răng rắc!
Sau một tiếng vang làm người ta sợ hãi, Điệp Nguyệt lấy tay trực tiếp vặn thiên linh cái của nam tử mặc áo trắng xuống!
"A!"
Nam tử mặc áo trắng lại lần nữa kêu lên thảm thiết đau đớn.
Điệp Nguyệt mắt điếc tai ngơ, thần sắc bình tĩnh, bàn tay trắng nõn óng ánh, trực tiếp thăm dò vào sọ đầu của nam tử mặc áo trắng, chộp lấy quả cầu ánh sáng hừng hực chói mắt vào trong lòng bàn tay rồi rút ra!
"Ngươi, ngươi phá đạo hạnh của ta..."
Nam tử mặc áo trắng không thể nói xong câu nói sau cùng này.
Dường như sau khi Điệp Nguyệt lấy ra quả cầu ánh sáng hừng hực kia, giống như đã cắt đứt căn nguyên lực lượng của nam tử mặc áo trắng.
Trong nháy mắt, thân thể xương cốt của hắn bị cơn lốc kịch liệt phá hủy, thịt nát xương tan!
Điệp Nguyệt nhẹ vung ống tay áo, cơn lốc tán đi.
Giữa thiên địa, lại lần nữa khôi phục bình thường, giống như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Điệp Nguyệt hái xuống túi trữ vật của nam tử mặc áo trắng, trực tiếp chấn vỡ.
Trong túi trữ vật có rất nhiều đồ vật, đan dược, công pháp, binh khí, cái gì cần có đều có, còn nhiều hơn rất nhiều lần so với những Huyền Vu, Địa Vu vừa nãy cộng lại!
Những đồ vật này, mặc dù Tô Tử Mặc đều không nhận ra được, nhưng cũng có thể nhìn ra được, đồ vật trong túi trữ vật của nam tử mặc áo trắng rõ ràng tốt hơn rất nhiều!
Quan trọng hơn chính là, trước đó Điệp Nguyệt đề cập tới Nguyên Linh Thạch, trong túi trữ vật này lại thì có hơn một vạn khối!
Tô Tử Mặc lúc này còn chưa rõ ràng, Nguyên Linh Thạch này quý giá thế nào ở thượng giới.
Nguyên Linh Thạch ở thượng giới chẳng những là tài nguyên tu luyện, còn là một loại tiền tệ lưu thông ở thượng giới!
Phải biết rằng Huyền Tiên ở thượng giới không thể hấp thu nguyên khí trong Nguyên Linh Thạch, cũng gần như không có Nguyên Linh Thạch.
Hơn vạn khối Nguyên Linh Thạch này đối với Địa Tiên cũng coi là một tài sản không nhỏ!
Lần này, không cần chờ Điệp Nguyệt chỉ điểm, Tô Tử Mặc đã lấy toàn bộ số Nguyên Linh Thạch này bỏ vào một túi trữ vật.
Trong lòng bàn tay Điệp Nguyệt vẫn nắm chặt quả cầu ánh sáng hừng hực kia.
Chỉ thấy lòng bàn tay của nàng khẽ vận lực, quả cầu ánh sáng kia rất nhanh đã ảm đạm xuống.
Trong nháy mắt, trong lòng bàn tay của nàng chỉ còn lại một ngọc thạch lớn cỡ quả trứng ngỗng, nhìn rất bình thường.
Trên ngọc thạch mượt mà này, còn mơ hồ hiện lên ra mấy đường vân.
Điệp Nguyệt đi tới trước người Tô Tử Mặc, đưa ngọc thạch lớn cỡ quả trứng ngỗng cho Tô Tử Mặc, lạnh nhạt nói ràng: "Đây là đạo quả của người kia, ngưng tụ đạo pháp của người này."
Tô Tử Mặc đang muốn nhận lấy, nghe được câu này trong lòng lại chấn động!
Hắn đột nhiên nghĩ đến Võ Đạo bản tôn!
Võ Đạo bản tôn chính là do Võ Đạo quả ngưng tụ thành.
Nhưng quá trình hình thành Võ Đạo quả cực kỳ đặc thù.
Bởi vì hắn sáng lập ra Võ Đạo, được hoành nguyện gia trì, ngưng tụ ra Võ Đạo áo nghĩa, cất giấu Võ Đạo ý chí, dung nhập tín ngưỡng của chúng sinh, mới ngưng kết ra một Võ Đạo quả.
Đạo quả trong lòng bàn tay Điệp Nguyệt rõ ràng không giống Võ Đạo quả của hắn!
Điệp Nguyệt nghĩ rằng Tô Tử Mặc đang lo lắng, nên nói: "Lực lượng ở đạo quả này đã bị ta phong ấn, không có uy hiếp gì đối với ngươi."
"Đương nhiên, với tu vi trước mắt của ngươi, còn chưa thể tiếp xúc đến tầng thứ này. Ngươi có thể tạm thời thu nó lại, chờ đến khi tu vi đạt tới cảnh giới nhất định, thì đạo quả này, có lẽ sẽ hữu dụng đối với ngươi."
Điệp Nguyệt mặc dù nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tô Tử Mặc vẫn nghe ra, đạo quả này có giá trị lớn hơn Nguyên Linh Thạch kia rất nhiều!
"Điệp cô nương, ngươi thu đạo quả này đi."
Tô Tử Mặc nói.
"Ta muốn làm gì ?"
Khóe miệng Điệp Nguyệt hơi cong lên, lắc đầu nói: "Đồ vật này mặc dù trân quý, nhưng còn không thể lọt vào mắt ta, để ở chỗ ta, ta cũng sẽ tiện tay ném đi."
Nói xong, Điệp Nguyệt tiện tay ném đi.
Tô Tử Mặc vội vàng tiến lên tiếp được, đặt riêng vào một cái túi trữ vật khác.
"Người này ở thượng giới có tu vi gì ?"
Tô Tử Mặc không nhịn được hỏi.
"Chân thân của hắn có lẽ tương đương với Nhân hoàng mà ngươi nói kia."
Điệp Nguyệt lạnh nhạt nói.
Dừng lại một chút, Điệp Nguyệt lại nói: "Người này là người bên trong Thiên giới, lấy tu vi của hắn, ởThiên giới có thân phận địa vị rất cao, nhưng cũng chỉ là liệt thổ phong vương."
"Đạo phân thân này của hắn tu luyện tới cảnh giới này, đã ngưng tụ ra đạo quả, vô cùng không dễ, bây giờ ta hủy đi phân thân này của hắn, xem như đã kết xuống thù lớn rồi. Hắn tự nhiên không dám tìm ta báo thù, nhưng nếu ngươi như phi thăng tới Thiên giới, nhất định phải cẩn thận."
"Đương nhiên, nếu ngươi có thể phi thăng đến Đại Hoang, tự nhiên không cần phải lo lắng người này, ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."
Tô Tử Mặc đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Khi Điệp Nguyệt nhìn thấy người này, không lập tức xuất thủ mà chỉ để người này cút đi.
Chỉ tiếc, lúc đó nam tử mặc áo trắng kia không nhận ra lai lịch Điệp Nguyệt, còn muốn chém giết Điệp Nguyệt, cuối cùng rơi vào kết cục này.
Lúc đó Tô Tử Mặc nghĩ rằng người này có lai lịch không nhỏ, ngay cả Điệp Nguyệt đều phải cố kỵ.
Bây giờ, hắn mới hiểu được, Điệp Nguyệt lo lắng cho hắn!
Cùng lúc đó, trong lòng Tô Tử Mặc cũng dâng lên một chút cảm khái.
Hắn vốn cho là chính mình tu luyện ra hai đại chân thân Thanh Liên, Long hoàng, đã coi như là yêu nghiệt vô tiền khoáng hậu.
Không ngờ vừa rồi nam tử mặc áo trắng cũng có được một đạo phân thân, giống như hai đại chân thân của hắn!
Thậm chí phân thân của nam tử mặc áo trắng càng thêm cường đại, càng khủng bố hơn!
Cũng may hắn còn có Võ Đạo bản tôn.
Ngay cả Điệp Nguyệt đều không phát hiện ra Võ Đạo bản tôn!
Trong lòng Tô Tử Mặc còn có vô số mê hoặc, vô số lời nói muốn hỏi thăm, muốn thổ lộ.
Nhưng lúc này Điệp Nguyệt lại lắc lắc đầu.
"Chờ một chút đi."
Điệp Nguyệt nhìn tới vết nứt trên trời cao kia, nói: "Nếu vết rách này còn không chữa trị, sợ là sẽ có càng nhiều sinh linh từ thượng giới xuống."
"Đạo dị tượng này của ta cũng sắp tan rồi, vẫn là đi vá vết rách kia trước đi."
Nói xong, Điệp Nguyệt thả người bay về phía bầu trời.
Thẳng đến lúc này, Tô Tử Mặc mới phát giác ra, sau một trận chiến này, thân hình Điệp Nguyệt dường như đã dần biến thành hư ảo một chút, không ngưng thực như lúc đầu.
Điệp Nguyệt trước mắt dù sao chỉ là do huyết mạch dị tượng ngưng tụ thành, còn không được tính là phân thân của Điệp Nguyệt.
Liên tục chiến đấu khiến huyết mạch dị tượng tiêu hao rất nhiều!
Bạn cần đăng nhập để bình luận