Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 601: Lúm đồng tiền như hoa

Tăng nhân trung niên không phải người nào khác, chính là Tô Tử Mặc đã thay hình đổi dạng rồi mới hiện thân.
Giờ khắc này, hắn không có khả năng dùng diện mạo vốn có của mình để gặp người khác.
Nếu có người biết được hắn còn chưa có chết, hơn nữa còn ra tay cứu Thiên Tử Đại Chu thì vương triều Đại Chu chắc chắn sẽ có gặp đại họa!
Cổ tháp dưới đáy Táng Long cốc rất có thể cũng không giấu được.
Hơn nữa, sâu trong thâm tâm Tô Tử Mặc thật sự không dám đối mặt với Cơ Dao Tuyết.
Năm năm qua, càng là như thế.
Đây là một loại tình cảm có chút phức tạp, khó nói lên lời.
Thời gian năm năm, Tô Tử Mặc ở cổ tháp dưới Táng Long cốc, ngăn cách và rời xa khỏi mọi huyên náo ồn ào, không có chém giết, không có tranh đấu, mỗi ngày đều tụng kinh lễ Phật, tâm cảnh bình thản.
Nhưng nghe thấy Cơ Dao Tuyết gặp nạn, hắn lập tức trở lên khẩn trương.
Năm năm bình tĩnh trong nháy mắt bị đánh vỡ, sát tâm đột khởi khó mà ngăn chặn!
Cho nên từ khi hiện thân, hắn đã không có ý định thả bất cứ người nào đi, sát phạt quyết đoán, thậm chí khiến Minh Trạch Chân Quân cảm thấy sợ hãi!
Chém giết hai đại Nguyên Anh Chân Quân, toàn bộ quá trình diễn ra trong thời gian chưa đến ba nhịp hô hấp.
Nhìn như ngắn ngủi, nhìn như đơn giản, nhưng nguy hiểm trong đó chỉ có hắn rõ ràng nhất.
Đây quả thật là đang liều mạng!
Chỉ cần có một chút sai lầm, hắn đều đem bỏ mình ở nơi này.
Xét về thực lực chân chính, Tô Tử Mặc còn lâu mới là đối thủ của Nguyên Anh Chân Quân.
Điểm mạnh hơn duy nhất của hắn so với hai người Cô Tô Khải chính là nhục thân!
Điệp Nguyệt từng nói người tu yêu dễ vượt cấp chém giết đối thủ nhất.
Chỉ có cận thân chém giết mới có phần thắng!
Hắn đồng ý thả đi Tự Quân Ngự, trên thực tế chính là vì muốn khiến hai người Cô Tô Khải lơ là, để hai người buông lỏng cảnh giác.
Mà hai đại Nguyên Anh Chân Quân không phòng bị cũng không phải vì bọn hắn không có kinh nghiệm, mà là hai người không nghĩ tới một tu sĩ Kim Đan cảnh lại cũng dám động sát tâm với Nguyên Anh Chân Quân!
Chuyện này không khác gì phàm nhân thí Tiên cả !
Tô Tử Mặc trở tay nắm chặt chuôi kiếm, chậm rãi rút trường kiếm từ trong lồng ngực ra.
Mũi kiếm sắc nhọn cứa vào xương cốt, huyết nhục, phát ra tiếng vang rợn người.
Vẻ mặt Tô Tử Mặc không chút biểu tình.
Một cột máu phun ra ngoài!
Tô Tử Mặc giống như không cảm thấy đau đớn, nhìn cũng không nhìn, trở tay về phía sau rồi hất lên!
Phốc!
Một Kiếm tu của Thiên Kiếm tông trực tiếp bị trường kiếm đâm xuyên trái tim, mất mạng tại chỗ.
Còn dư lại bốn người rốt cục cũng kịp phản ứng, tất cả bị dọa đến mức mặt không còn chút máu, la lên một tiếng rồi vội chạy trốn về nơi xa mà không dám quay đầu lại.
Tô Tử Mặc dùng tay trái che ngực, ánh mắt lạnh lẽo, bàn chân giẫm một cái, mặt đất kịch liệt lắc lư, cả người giống như là một mũi tên nhọn trực tiếp vọt ra ngoài.
Tốc độ quá nhanh!
Ầm!
Một tên hộ vệ Đại Hạ mới vừa chạy được mấy bước đã bị Tô Tử Mặc đuổi kịp, một chưởng đánh chết, không có một chút lực phản kháng nào.
Còn dư lại ba Kim Đan Chân Nhân cũng không chạy được bao xa đã bị Tô Tử Mặc giết chết!
Tự Quân Ngự đứng tại chỗ, động cũng không dám động.
Hắn thấy rõ ràng với thực lực của hắn, coi như có chạy trốn cũng không trốn thoát tăng nhân trung niên!
Cũng không lâu sau, tăng nhân trung niên truy sát bốn người kia xong, từ nơi không xa trở về, đi thẳng đến chỗ hắn.
Sắc mặt Tự Quân Ngự tái nhợt, cố giả bộ trấn định, ôm quyền nói ra: “Vị cao tăng này, tại hạ là Hoàng tử của vương triều Đại Hạ, chỉ cần ngươi đồng ý tha cho ta một đường sống, tại hạ vô cùng cảm kích, dùng điều kiện gì trao đổi đều được.”
“Chỉ cần bản vương trở thành Thiên Tử, nhất định sẽ dùng lực lượng quốc gia để tương trợ cao tăng cũng không có vấn đề gì!”
Tô Tử Mặc đi tới trước người Tự Quân Ngự, thần sắc đạm mạc, trực tiếp nhô bàn tay ra, nắm chặt yết hầu của Tự Quân Ngự rồi nhấc hắn lên!
“Ôi... Ôi!”
Tự Quân Ngự trợn trắng mắt, hai chân rời khỏi mặt đất không ngừng đạp loạn, trong miệng không nói ra lời, chỉ có thể ú ớ quái dị.
Tô Tử Mặc nhẹ giọng nói bên tai Tự Quân Ngự: “Cho dù ngươi dùng lực lượng quốc gia cũng không bù được một phần vạn của nàng. Ngươi dám động vào nàng, ta làm thịt ngươi!”
“Ngươi... Ngươi...”
Sắc mặt Tự Quân Ngự dần tím tái giống như muốn hỏi thăm cái gì.
Tô Tử Mặc lại nói: “Hôm nay cũng để cho ngươi được chết rõ ràng, ta là Tô Tử Mặc, ca ca Quân Hạo của ngươi chính là ta giết!”
Tự Quân Ngự trừng lớn hai mắt, hiện ra vẻ không thể tin được.
Tô Tử Mặc, cái tên này đã hơn năm năm không có người nhắc tới rồi.
Người này vậy mà vẫn chưa chết!
“Xuống dưới với ca ca của ngươi đi.”
Ngữ khí của Tô Tử Mặc bình thản, ngón tay vận lực răng rắc một tiếng, trực tiếp bóp nát yết hầu của Tự Quân Ngự.
Tự Quân Ngự khí tuyệt bỏ mình.
Không đến một khắc đồng hồ, hai đại Nguyên Anh Chân Quân, hai mươi Kim Đan Chân Nhân, còn có một hoàng tử Đại Hạ đã chôn thây toàn bộ ở đây, không một kẻ nào may mắn thoát khỏi!
Cơ Dao Tuyết không biết đang suy nghĩ gì, chỉ nhẹ chau mày ngài, ánh mắt nhìn Tô Tử Mặc cũng có chút quái dị.
Minh Trạch Chân Quân hít sâu một hơi, đi tới phía trước, xá một cái thật sâu với Tô Tử Mặc, trầm giọng nói: “Tại hạ là Minh Trạch Chân Quâ của vương triều Đại Chu, đa tạ cao tăng xuất thủ cứu giúp.”
Hắn là Nguyên Anh Chân Quân, có thể dùng cấp bậc lễ nghĩa này đối với Kim Đan Chân Nhân đúng là khó được.
“Không sao.”
Tô Tử Mặc khoát khoát tay, nhàn nhạt nói ra: “Ở đây tràn ngập nguy cơ, hung hiểm vạn phần, Táng Long cốc càng là nơi chẳng lành, sau này các ngươi không cần lại đến nữa.”
“Được, đa tạ cao tăng chỉ điểm.” Minh Trạch Chân Quân nhẹ gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, Cơ Dao Tuyết cũng đi tới, nhìn chằm chằm Tô Tử Mặc hỏi: “Xin hỏi pháp danh của cao tăng, ở môn phái nào”
Hỏi như vậy là có chút vô lý.
Ngữ khí cùng thái độ giống như đang chất vấn vậy.
Minh Trạch Chân Quân nhìn Cơ Dao Tuyết một chút khẽ nhíu mày.
Hắn có thể cảm giác được, tăng nhân trung niên này có lai lịch bí ẩn, làm việc có chút cổ quái, đến bây giờ cũng không nói vì sao xuất thủ cứu bọn hắn, hơn nữa còn giết hết mấy người vương triều Đại Hạ.
Nhưng lúc này thái độ của Cơ Dao Tuyết lại càng thêm quái dị.
Tô Tử Mặc nhớn mi, từ cổ tay trái gỡ xuống một chuỗi phật châu chỉ có bốn viên châu, bình tĩnh nói ra: “Tiểu tăng pháp danh Minh Tâm, không môn không phái.”
“Minh Tâm.”
Cơ Dao Tuyết lẩm bẩm một tiếng, nhìn Tô Tử Mặc thật sâu một chút, nói: “Trên người ta và Minh Trạch Chân Quân đều bị thương, không còn sức tái chiến, nếu cao tăng nói nơi đây hung hiểm vạn phần, không biết có thể đưa chúng ta ra ngoài hay không?”
Yêu cầu này lại càng có chút vô lễ.
Minh Trạch Chân Quân vừa muốn mở miệng, lại thấy tăng nhân trung niên trầm mặc một chút rồi gật đầu nói: “Được.”
Minh Trạch Chân Quân sửng sốt.
Lại thấy Cơ Dao Tuyết nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Vậy thì cám ơn cao tăng rồi.”
Năm năm qua, Minh Trạch Chân Quân luốn đi theo bên người Cơ Dao Tuyết, bảo hộ an nguy của nàng.
Từ năm năm trước, sau khivạn cổ yêu nghiệt kia ngã xuống, Minh Trạch Chân Quân còn chưa bao giờ thấy trên mặt của Cơ Dao Tuyết nở nụ cười như thế.
Giống sau cồng vòng sau cơn mưa sáng loá.
Giống như năm năm qua, những đau khổ lắng đọng trong lòng nữ tử này, trong nháy mắt đều biến mất không còn thấy tăm hơi nữa.
Nhìn nụ cười cuẩ Cơ Dao Tuyết, trong đầu Tô Tử Mặc hiện ra bốn chữ.
Lúm đồng tiền như hoa.
Nhưng trên thế gian này có bông hoa nào có thể so sánh được với khuôn mặt tươi cười của nữ tử trước mắt.
Ánh mắt Tô Tử Mặc lóe lên một cái, trong tay không ngừng xoay niệm châu, mí mắt cụp xuống, dẫn đầu bước đi, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Minh Trạch Chân Quân không hiểu gì, theo bản năng đi theo.
Cơ Dao Tuyết nhấp miệng môi dưới, trong mắt lướt qua một vòng ảm đạm.
Nhưng rất nhanh, nàng lại bật cười.
Mặc kệ như thế nào, hôm nay dù sao cũng rất đáng để vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận