Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1347: Ngóc đầu trở lại

Ở cửa ra vào toà phủ đệ này, có mấy vị tu sĩ đang đứng, đang ngửa đầu nhìn ba người bọn nam tử mặc áo lam, vẻ mặt tôn kính, trong đôi mắt mơ hồ bộc lộ ra vẻ mong đợi gì đó.
Mấy người này, chính là bọn Nam Cung Ngọc đường xa chạy tới.
Trừ Nam Cung Ngọc ra, ba lão giả còn lại, đều là Nguyên Anh Chân Quân, cũng là đám thúc thúc của hắn.
"Tại hạ Nam Cung Ngọc, gặp qua Lăng thúc."
Nam tử mặc áo lam còn chưa hạ xuống đất, Nam Cung Ngọc đã cúi đầu thật sâu, lớn tiếng la lên.
"Lăng thúc?"
Phía trên mây lành, thiếu nữ hoạt bát hì hì cười một tiếng, nói: "Nam Cung sư huynh, bối phận của ngươi vẫn còn rất lớn nha."
Nam tử mặc áo lam nhìn Nam Cung Ngọc ở phía dưới, nhíu nhíu mày.
Hắn nhìn ra được, tên Nam Cung Ngọc này chính là huyết mạch chi thứ của Nam Cung thế gia.
Chỉ là, hắn không nhớ rõ đã từng gặp người này chưa.
"Chúng ta quen biết à?"
Nam tử mặc áo lam và hai vị nữ tử từ bên trên mây lành đi xuống, nhìn Nam Cung Ngọc vẫn đang cúi người ở trước mặt, lạnh nhạt hỏi.
Hắn xác thực là có tư cách kiêu ngạo.
Hắn là Phản Hư Đạo Nhân, tên Nam Cung Ngọc gì đó trước mắt này chỉ là Kim Đan Chân Nhân.
Hắn là dòng chính của Nam Cung thế gia, nếu đổi lại là lúc bình thường, hắn căn bản là sẽ không để ý tới một Kim Đan Chân Nhân có huyết mạch của chi thứ.
Nhưng hôm nay, giai nhân đang ở bên cạnh, hắn cũng không tiện biểu hiện quá mức lạnh lùng quyết tuyệt, chỉ tượng trưng hỏi một câu.
"Ách..."
Nam Cung Ngọc lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, gượng cười nói: "Nhiều năm trước, tại hạ từng gặp mặt Lăng thúc một lần, Lăng thúc chắc là không nhớ rõ ta rồi."
"Xác thực là không nhớ rõ."
Nam tử mặc áo lam gật gật đầu.
Thiếu nữ hoạt bát bên cạnh phốc một tiếng cười ra tiếng.
Nữ tử áo trắng lườm nàng một cái.
Sau đó, thiếu nữ hoạt bát giống như là cũng ý thức được như thế cũng không quá lễ phép, cố nén cười, tiếp tục ở bên cạnh nghe.
Nam Cung Ngọc cười ha hả, mấy vị lão giả Nguyên Anh Cảnh cũng lộ ra vẻ mặt câu nệ, ở bên cạnh lúng túng cười.
"Ngươi tìm ta có việc gì không?"
Nam tử mặc áo lam hỏi.
"Có, có việc!"
Nam Cung Ngọc vội vàng nói: "Phụ thân của tiểu chất, có khả năng bị người bên trong Bắc Minh Trấn làm hại! Tiểu chất muốn tìm Lăng thúc, chủ trì công đạo, báo thù rửa hận giúp tiểu chất!"
"Khả năng?"
Nam tử mặc áo lam nhíu nhíu mày.
"Nhất định!"
Nam Cung Ngọc vội vàng đổi giọng, nói: "Nhất định là người bên trong Bắc Minh Trấn làm!"
Nam tử mặc áo lam không hứng thú cho lắm, nói: "Bắc Minh thị đã không còn lại bao nhiêu tộc nhân, vì sao lại muốn bốc lên hung hiểm bị diệt tộc giết phụ thân ngươi?"
"Chuyện này..."
Nam Cung Ngọc chần chờ một chút, trong lúc nhất thời lại bị hỏi khó.
Nam tử mặc áo lam nói tiếp: "Hơn nữa, Ba Đại Thế Gia trong những năm gần đây đang không ngừng áp chế Bắc Minh thị. Ta nhớ được, Bắc Minh thị đã không có cường giả nào nữa, như thế đều có thể giết chết phụ thân ngươi?"
"Giết phụ thân ta, có lẽ là một kẻ ngoại lai!"
Nam Cung Ngọc vội vàng nói: "Người này có chút thần bí, nhìn không ra tu vi cảnh giới, luôn mặc một bộ áo xanh, hơn nữa giống như là bệnh nặng quấn thân, giống như là một thư sinh nghèo túng."
Nghe được Bốn chữ 'Một bộ áo xanh ', nữ tử mặc áo trắng nao nao, giống như là nghĩ đến chuyện gì, hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt có chút ảm đạm.
"Hàm Yên, ngươi sao thế?"
Nam tử mặc áo lam chú ý tới sự khác thường của nữ tử mặc áo trắng, truyền âm hỏi.
"Không có gì."
Nữ tử mặc áo trắng hơi lắc đầu, nói: "Người này nhắc tới áo xanh, ta lại nghĩ tới sư thúc tổ, hắn cũng thích mặc áo xanh, chỉ tiếc..."
Nữ tử mặc áo trắng thở dài một tiếng.
"Đừng thương tâm."
Nam tử mặc áo lam dùng thần thức truyền âm, dịu dàng nói: "Sư thúc tổ là người hiền lành sẽ có trời giúp, bị trục xuất hư không, có lẽ, có lẽ cũng còn chưa chết."
Nói xong lời cuối cùng, ngay cả chính hắn đều không tin tưởng, giọng nói dần dần yếu ớt xuống.
Chỉ nghe thấy Nam Cung Ngọc nói tiếp: "Còn mời Lăng thúc ra mặt, báo thù rửa hận cho ta, ân tình này, Nam Cung Ngọc sẽ ghi nhớ trong lòng, lấy cái chết tương báo!"
Kỳ thật, mời vị Lăng thúc này báo thù, chỉ là một trong các mục đích của Nam Cung Ngọc.
Mục đích quan trọng hơn của hắn, là muốn nhờ vào đó đi gần một chút với vị này, cơ hội dung nhập dòng chính sau này, cũng có thể gia tăng lên không ít.
Thiếu nữ hoạt bát bên cạnh không nhịn được nói: "Ta nếu là ngươi, có người giết cha ta, ta nhất định sẽ tự tay báo thù! Bây giờ tu vi của ta không đủ, phải cố gắng tu hành, sớm muộn cũng có một ngày, ta muốn đích thân đi báo thù cho cha!"
Nam Cung Ngọc ngượng ngùng cười một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng ngầm bực.
Chỉ là, hắn không rõ ràng thân phận của thiếu nữ này, cũng không dám tùy tiện phản bác tranh luận.
Nam tử mặc áo lam cũng hơi nhún vai, khoát tay nói: "Giống như nàng nói, nếu muốn báo thù, chính mình đi báo, đừng đến tìm ta, ta không có hứng thú."
Nói xong, nam tử mặc áo lam lập tức dẫn hai vị nữ tử bên cạnh, bước về phía phủ đệ.
Hắn thật sự là không có hứng thú.
Nếu như tùy tiện tộc nhân chi thứ nào tới tìm hắn hỗ trợ, hắn đều đi, chỉ sợ là hắn sẽ bị mệt chết, mỗi ngày đều không thể nhàn hạ.
Huống chi, hắn cực kì bận rộn, nào có tâm tư gì đi để ý tới loại chuyện này.
Hơn nữa, qua mấy ngày nữa, chính là cuộc thi đấu giữa các thế gia, hắn vẫn phải dẫn người của Nam Cung thế gia đi tham gia, không muốn phí sức làm gì, đặt ở bên trên những chuyện không có liên quan này.
Nam Cung Ngọc lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Mắt thấy nam tử mặc áo lam sắp tiến vào trong phủ đệ, cơ hội này, chớp mắt sẽ qua, hắn cái khó ló cái khôn, đột nhiên nói: "Lăng thúc, cha ta bỏ mình, rất có thể là bởi vì phát hiện ra bí mật của Bắc Minh thế gia!"
"Ừm?"
Nam tử mặc áo lam dừng lại, nhíu nhíu mày.
Tin tức này, coi như có chút thú vị rồi.
"Bí mật? Bí mật gì?"
Hai mắt của thiếu nữ hoạt bát tỏa sáng, lóe ra ngọn lửa bát quái, vội vàng hỏi.
Nam tử mặc áo lam bí mật truyền âm nói: "Trong truyền thuyết, Bắc Minh thị thời Thượng Cổ bảo vệ một bí mật lớn, chỉ là, những năm gần đây, từ đầu đến cuối không có ai phát hiện ra."
"Nhiều năm như vậy, đều không có ai phát hiện ra, đoán chừng là giả a."
Thiếu nữ hoạt bát hơi có chút thất vọng, bĩu môi.
"Khó mà nói. Nhưng mà, từ xưa đến nay, đa số tu sĩ của Ba Đại Thế Gia, đều đồng ý tin tưởng vào truyền thuyết này." Nam tử mặc áo lam nói.
Nam Cung Ngọc thấy nam tử mặc áo lam dừng lại, im lặng không nói, cũng ý thức được chính mình đã nói ra mấu chốt bên trong, vội vàng kiên trì, nói tiếp nói: "Cha ta nhất định là đã phát hiện ra bí mật này, mới bị sát hại diệt khẩu!"
Đây đương nhiên là Nam Cung Ngọc đang nói bậy.
Nhưng bên trên logic, lại nói vô cùng hợp lý, hơn nữa, còn dính líu tới bí mật của Bắc Minh thị, nam tử mặc áo lam cũng có chút động tâm rồi.
"Nếu không đi xem một chút đi?"
Thiếu nữ hoạt bát âm thầm giật dây.
Nàng cũng không quan tâm báo thù hay không báo thù, chỉ là hiếu kỳ đối với bí mật kia, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
"Hàm Yên, ngươi nói thế nào?"
Nam tử mặc áo lam quay người, nhìn nữ tử mặc áo trắng ở bên cạnh, dịu dàng hỏi.
"Ta sao cũng được."
Nữ tử mặc áo trắng khẽ cười nói: "Ngươi là chủ nhân ở nơi này, nhìn tính toán của ngươi, ta ở bên cạnh xem náo nhiệt thôi."
"Vậy đi xem một chút!"
Nam tử mặc áo lam quyết định, nói: "Dù sao cũng còn có mấy ngày nữa mới là thi đấu giữa các thế gia, đi Bắc Minh Trấn nhìn xem trước, đến cùng là có thể có bí mật gì!"
Trong lòng Nam Cung Ngọc mừng rỡ.
Mấy vị lão giả ở phía sau hắn, mặt mày cũng hớn hở.
Mặc kệ như thế nào, quan hệ giữa bọn họ và vị Lăng thúc này, đã tới gần hơn một chút.
"Tiện nhân, để ngươi càn rỡ!"
Nam Cung Ngọc nhìn về phương hướng Bắc Minh Trấn, hơi cắn răng, cười lạnh nói: "Bắc Minh Tuyết, ngươi chờ đó cho ta, Nam Cung Ngọc ta trở về rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận