Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 3155: Bữa tiệc giết chóc

Bên trong đại điện, bọn Lâm Chiến, Phong Tàn Thiên vốn cũng không hề lo lắng cho Tô Tử Mặc.
Dù sao thì bọn họ cũng biết ở phía sau Tô Tử Mặc còn có Võ Đạo Bản Tôn.
Thiên Đình phong tỏa hư không xung quanh, không có cách nào truyền tin tức đi, nhưng lại không có khả năng khóa lại cảm ứng ở giữa hai đại chân thân của Tô Tử Mặc.
Chỉ trong vòng một ý nghĩ, Võ Đạo Bản Tôn có thể xuất hiện ở nơi đây!
Nhưng thấy cảnh này, vẻ mặt của mọi người của Thiên Hoang đều trở nên nghiêm túc, đồng loạt nhìn về phía Tô Tử Mặc, mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Hoang Võ dù mạnh, nhưng lại thiếu phương pháp phân thân, tối đa cũng chỉ có thể cứu một bên.
Nếu như Hoang Võ chạy tới Thiên Hoang Giới, vậy mọi người cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiếm Giới bị tiêu diệt!
Gần 300 vị cường giả Đế Quân cầm đầu đại quân đông ức vạn, toàn lực tiến công, chỉ sợ là ngay cả thời gian cháy xong nửa nén hương, Kiếm Giới cũng không chịu được!
Nếu như Hoang Võ tiến về Kiếm Giới, Thiên Hoang Giới bên này cũng sẽ bị hủy diệt trong chốc lát.
Đây nhất định là một loại lựa chọn chật vật!
Tô Tử Mặc thấy cảnh này, chỉ hơi híp mắt lại, không hề bận tâm.
Hắn một mực chờ đợi Thiên Đình lộ ra át chủ bài, cho nên, Võ Đạo Bản Tôn mới chưa xuất hiện.
Bây giờ, mũi nhọn của Thiên Đình đặt ở Kiếm Giới.
Nhưng trong Cửu Thiên, còn có 5 Thiên vẫn chưa từng lộ diện.
Tô Tử Mặc muốn xác định động tĩnh của 5 Thiên còn lại!
"Thương Thiên, Viêm Thiên, Hạo Thiên, Huyền Thiên."
Tô Tử Mặc nói: "Đã là Cửu Thiên, làm sao chỉ có 4 thiên?"
"Ha ha!"
Tuần Thiên Sứ của Thương Thiên khẽ cười một tiếng, nói: "Chỉ đối phó với Kiếm Giới và Thiên Hoang Giới, đừng nói là 4 Thiên, chỉ là một Thiên đi xuống cũng đã đủ rồi."
Thanh Viêm Đế Quân bĩu môi nói: "Sau đó 5 Thiên sẽ chạy tới, nhưng sâu kiến như ngươi, sẽ không có cơ hội nhìn thấy."
"Nha."
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Tuần Thiên Sứ của Thương Thiên đứng dậy, vươn hai tay ra, nhìn đám người Thiên Hoang bọn Tô Tử Mặc, cười nói: "Chư vị rất may mắn, có thể cùng chúng ta chứng kiến bữa tiệc giết chóc này!"
"Không cần cám ơn ta, bởi vì. . . chẳng mấy chốc ta sẽ đưa các ngươi lên đường, đoàn tụ với Kiếm Giới."
Tiếng của Tuần Thiên Sứ của Thương Thiên, truyền khắp mỗi một góc trên Thiên Hoang Giới.
Đại quân đông ức vạn do Quang Minh Giới cầm đầu, trở nên cực kỳ hưng phấn, bên trong đôi mắt lóe ra từng tia khát máu.
Mà chúng sinh trên Thiên Hoang Giới nhìn lên màn nước ở trên đỉnh đầu kia, đã ý thức được, Thiên Hoang Giới có đại nạn rơi xuống, trong lòng đều cực kỳ sợ hãi, lo sợ bất an.
Tiếng của Tuần Thiên Sứ của Thương Thiên, tiếp tục vang lên.
"Một trận chiến này, sẽ được truyền khắp 3000 giới, để bọn súc vật các ngươi hiểu được, cái gì là ý chí của Thiên Đình!"
"Vi phạm ý trời, chính là kết cục giống như Kiếm Giới!"
. . .
Đại Hoang Giới.
Hồ Điệp Cốc.
Võ Đạo Bản Tôn từ bên trong bế quan tỉnh lại, mở hai mắt ra.
Cùng lúc đó, Điệp Nguyệt cũng từ bên ngoài trở về.
"Ngươi đã nhận ra?"
Võ Đạo Bản Tôn hỏi.
"Ừm."
Điệp Nguyệt nhẹ gật đầu, hỏi: "Là người của Thiên Đình à?"
Võ Đạo Bản Tôn nói: "Bên chỗ Kiếm Giới có gần 300 vị Đế Quân, lấy 3 vị Tuần Thiên Sứ, hai vị Thiếu chủ của Thiên Đình và Phụng Thiên Giới cầm đầu; ở Thiên Hoang Giới có hơn 100 vị Đế Quân, lấy Tuần Thiên Sứ của Thương Thiên và Thanh Viêm Đế Quân cầm đầu."
Điệp Nguyệt đứng dậy, thản nhiên nói: "Ngươi đi Kiếm Giới đi, giao Thiên Hoang Giới cho ta."
Trăm năm qua, Điệp Nguyệt vẫn chưa bước ra một bước kia.
Thậm chí ở trong khoảng thời gian này, Điệp Nguyệt đều không hề bế quan tu luyện, cũng không ở cùng một chỗ với Võ Đạo Bản Tôn.
Mà lại giống như là phàm nhân, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.
Dạo bước bên đường hoa;
Rửa chân bên dòng suối;
Ngồi yên ở trong núi;
Uống rượu một mình dưới ánh trăng.
Trong lúc không để ý, thương thế của Điệp Nguyệt, đã khỏi hẳn.
Thỉnh thoảng Võ Đạo Bản Tôn sẽ đừng ở xa nhìn Điệp Nguyệt một chút.
Cảnh giới của Điệp Nguyệt, vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Nhưng Võ Đạo Bản Tôn có thể cảm nhận được, ở trên người Điệp Nguyệt, mỗi thời mỗi khắc đều đang xảy ra biến hóa!
Loại biến hóa này, khó nói lên lời, ngay cả Võ Đạo Bản Tôn đều không thể nói rõ, nhìn không thấu.
Điệp Nguyệt giống như là ở trong trăm năm này, đã triệt để dung nhập vào phiến đất trời này, dung nhập vào tự nhiên, thân nhiễm hồng trần.
Nhưng nàng lại giống như là du lịch ở bên ngoài đất trời, quan sát chúng sinh.
Nàng đã đạt tới một loại trạng thái siêu nhiên ‘cực trí, cực tĩnh’!
Võ Đạo Bản Tôn có thể cảm giác được, Điệp Nguyệt đã mạnh hơn nhiều so với trăm năm trước!
Nhưng cụ thể là chiến lực đạt tới cấp độ nào, hắn cũng không thể nói chính xác được.
"Ở Thiên Hoang Giới có một vị Tuần Thiên Sứ, còn có Thanh Viêm Đế Quân, lại thêm hơn 100 vị cường giả Đế Quân, ngươi. . ."
Võ Đạo Bản Tôn hơi chần chờ, vẫn còn có chút lo lắng cho Điệp Nguyệt.
Điệp Nguyệt cười cười, nói: "Đối đầu với 3 vị Tuần Thiên Sứ, ta không dám chắc chắn điều gì, nhưng chỉ là một vị, vấn đề không lớn."
"Lại thêm hơn 100 vị Đế Quân, thắng bại cũng khó liệu, nhưng ít ra, bọn họ không đả thương được ta."
Nói đến đây, Điệp Nguyệt hơi dừng lại, nhìn về phía Võ Đạo Bản Tôn, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia nghiêm túc, nói: "Ngược lại ta lại lo lắng cho ngươi bên kia."
Võ Đạo Bản Tôn im lặng.
Hắn nghe ra được, chuyện mà Điệp Nguyệt lo lắng, cũng không phải là 3 vị Tuần Thiên Sứ, gần 300 vị cường giả Đế Quân.
Mà là lo lắng nếu như Võ Đạo Bản Tôn ra tay cứu Kiếm Giới, tất nhiên là sẽ không hề giữ lại cái gì.
Một khi thả tay chém giết, rất có thể là sẽ kinh động cường giả của 5 Thiên còn lại, thậm chí là. . . Đại Đế của Thiên Đình!
Năm đó Ma Chủ đã từng nhắc nhở Võ Đạo Bản Tôn.
Trận chiến ở Đại Hoang lần trước, Đại Đế của Thiên Đình không hề lộ diện.
Lần này, nếu như bộc phát xung đột với Thiên Đình, rất có thể là Đại Đế sẽ tham gia!
Đối Võ Đạo Bản Tôn, thời gian này, không cần thiết phải vội vã phát động Trận Chiến Phạt Thiên.
Trước mắt hắn là Đế Cảnh tiểu thành, nếu như thời gian sung túc, tu luyện tới Đế Cảnh đại thành, hoặc là Đế Cảnh viên mãn, Trận Chiến Phạt Thiên sẽ có phần thắng lớn hơn.
Nhưng nếu vì trận chiến ngày hôm nay, dẫn tới Đại Đế của Thiên Đình ra tay, trước mắt đối với Võ Đạo Bản Tôn, là một loại nguy cơ cực lớn.
Thậm chí còn có khả năng dẫn đến Trận Chiến Phạt Thiên sớm xảy ra!
Càng quan trọng hơn là, kỷ nguyên này, Trung Thiên Thế Giới còn chưa sinh ra Đại Đế.
Nếu như Đại Đế của Thiên Đình ra tay, bên trong Trung Thiên Thế Giới, không ai có thể trợ giúp Võ Đạo Bản Tôn!
Điệp Nguyệt chưa thành Đại Đế, cũng không giúp được gì.
Lần này Võ Đạo Bản Tôn ra tay, rất có thể là sẽ có ảnh hưởng cực kỳ sâu xa, cuối cùng thế cục sẽ phát triển đến mức nào, ai cũng không suy đoán ra được!
"Nếu như Đại Đế của Thiên Đình ra tay, cũng chỉ có thể chiến một trận mà thôi."
Ánh mắt của Võ Đạo Bản Tôn thâm thúy, vẻ mặt không sợ!
Không có khả năng không cứu Kiếm Giới, Thiên Hoang Giới.
Coi như Trận Chiến Phạt Thiên sớm xảy ra, cũng không có gì quan trọng!
Dù sao hắn vẫn còn một lá bài tẩy cuối cùng.
"Ta đưa ngươi đến Thiên Hoang Giới trước vậy."
Võ Đạo Bản Tôn nói.
Mặc dù Võ Đạo Bản Tôn chưa thành Đại Đế, nhưng cũng mượn nhờ Mười Cánh Cửa Địa Ngục, tùy ý xuất hiện ở bất cứ nơi nào trong 3000 giới.
Những cường giả Đế Quân khác, lại không có cách nào làm được điều này.
"Xem thường người khác hả, ai cần ngươi đưa?"
Điệp Nguyệt trợn mắt nhìn Võ Đạo Bản Tôn một cái.
Hai mắt Võ Đạo Bản Tôn tỏa sáng.
Xem ra trong thời gian100 năm này, Điệp Nguyệt tăng lên, đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn!
Hai người tách ra, thân hình lấp lóe, biến mất khỏi Đại Hoang Giới.
Cùng lúc đó.
Bên trong Thiên Giới.
Cửu Tiêu Tiên Đế, Lục Phạm Thiên Chủ, Diệt Thế Ma Đế giống như là có cảm giác, đồng thời thức tỉnh, nhìn về phía Kiếm Giới và Thiên Hoang Giới, trên mặt hiện lên một nụ cười quỷ dị.
"Giết đi!"
"Giết càng nhiều càng tốt!"
Tam Thi thúc giục thần thức, đồng thời vận chuyển « Táng Thiên Kinh ».
Toàn bộ Thiên Giới, giống như là hóa thành một phần mộ to lớn, âm u đầy tử khí.
Ngay cả Kiến Mộc Thần Thụ, vào thời khắc này đều phát giác được chuyện gì đó, ánh sáng trên thân ảm đạm xuống, sức sống trôi đi, lá cây dần dần ố vàng khô héo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận