Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 922: Ai là tiểu bối?

Từ ngoài sơn môn đến trước cửa đại điện Bách Luyện Môn.
Ba người Nam Cung Lăng bị Xích Tinh Đạo Quân mắng mỏ không ngừng, trên mặt bị phun đầy nước miếng nhưng cả ba đều không dám giơ tay lau.
Không có ba người Nam Cung Lăng dây dưa, Tô Tử Mặc ở một bên vừa xem náo nhiệt, mừng rỡ thanh nhàn.
Xích Tinh Đạo Quân tự nhiên cũng hỏi thăm một chút chuyện đã qua.
Tô Tử Mặc vẫn ra vẻ không biết, thuận miệng lấp liếm cho qua, nói khi mình tỉnh lại đã ở trên linh chu.
Xích Tinh Đạo Quân mang theo bốn người Tô Tử Mặc đi tới đại điện của Bách Luyện Môn mới ngừng răn dạy, nghỉ một hơi.
"Sư tôn, ngài cũng mệt mỏi rồi, chúng ta cũng đã biết sai, người uống ngụm nước đi ạ."
Như Huyên biết nịnh Xích Tinh Đạo Quân nhất, vội vàng tiến tới, cũng không biết lấy từ nơi nào ra một chén trà nóng hôi hổi, đưa tới.
Xích Tinh Đạo Quân hừ một tiếng, tay nhận trà nước, uống một hơi cạn sạch, tức giận nói: "Chờ qua khoảng thời gian bận bịu này, xem ta giáo huấn các ngươi thế nào!"
Ba người Nam Cung Lăng liếc mắt nhìn nhau, biết rõ cửa ải này xem như đã qua rồi.
Ba người thở phào một hơi, không hẹn mà cùng nâng ống tay áo lau nước miếng trên mặt.
"Không có việc gì là tốt, một tháng sau chính là Thiên Hạc trà hội, đến lúc đó có cơ hội để các ngươi lập công chuộc tội." Bạch Diễm Đạo Quân cười ha hả nói.
Xích Tinh Đạo Quân nghĩ nghĩ, xoay người lại, nhíu mày nhìn Tô Tử Mặc, trầm giọng nói: "Sư đệ, mặc dù ngươi còn trẻ tuổi, nhưng dù sao cũng là trưởng bối của ba người bọn hắn!"
" Đám tiểu bối bọn hắn nghịch ngợm, ngươi cũng đi theo chúng, không biết rõ ngăn cản ?"
Tô Tử Mặc mới vừa lấy ra Thiên Sát Kiếm quyết, chuẩn bị tiếp tục tham ngộ, không ngờ Xích Tinh Đạo Quân xoay đầu lại bắt đầu giáo huấn hắn.
"Cả ngày chỉ biết rõ cầm cuốn sách rách kia nhìn lung tung, có thể nhìn ra manh mối gì chứ ?"
Xích Tinh Đạo Quân dạy dỗ ba người Nam Cung Lăng xong, rõ ràng là vẫn không chưa hết tức giận, nói tiếp nói: "Ngươi thân là sư thúc của ba người bọn hắn, nên siêng năng tu tập để làm tấm gương, không thể cả ngày chơi bời lêu lổng, nhìn mấy thứ tạp thư loạn thất bát tao!"
"y..."
Tô Tử Mặc ngơ ngác.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe có người nói Thiên Sát Kiếm quyết xưng là ' Tạp thư' loạn thất bát tao.
Tô Tử Mặc biết rõ Xích Tinh Đạo Quân là quan tâm ba người Nam Cung Lăng, mới giáo huấn hắn chứ không cố ý nhằm vào.
Tô Tử Mặc cũng không để ý chuyện này, chỉ bật cười nhưng không giải thích.
Ngược lại ba người Nam Cung Lăng đứng bên cạnh lại không nghe được nữa.
Liễu Hàm Yên vội vàng đứng ra, lên tiếng: "Sư tôn, chuyện này không trách sư thúc, là con muốn đi Phong Vân tập hội. Nam Cung sư huynh và Như Huyên sư muội đi cùng con, sư thúc từng cố gắng ngăn cản, chỉ là con quá mức cố chấp..."
"Không trách sư muội."
Nam Cung Lăng cũng vọi nói: "Một tháng sau, sư muội sẽ tham gia tỷ thí luyện khí, phải chịu áp lực quá lớn cho nên mới muốn ra ngoài giải sầu một chút."
"Mà tiểu sư thúc thật sự đã cố gắng ngăn cản chúng con, là con một mực bắt ép, tiểu sư thúc lo lắng chúng con gặp nguy hiểm nên mới đi cùng."
Trải qua chuyện ở Phong Vân Thành, Nam Cung Lăng thấy Tô Tử Mặc dùng một kiếm chỉ đã có thể phế đi Trình Bằng đứng hàng mười lăm trên Dị tượng bảng.
Lại có thể ép Kiếm Vô Tung đứng thứ ba trên dị tượng bảng đến nỗi ngay cả kiếm đều không rút ra được, ấn tượng của hắn đối với Tô Tử Mặc đã thay đổi rất lớn!
Lúc này, hắn cũng đứng ra giúp Tô Tử Mặc nói chuyện.
Xích Tinh Đạo Quân khẽ nhíu mày.
Mấy đệ tử này trước giờ luôn tôn sư trọng đạo, xưa nay chưa từng ngỗ nghịch cãi lời hắn.
Ngay cả khi nãy hắn răn dạy ác như vậy, những đệ tử cũng chưa từng có một câu oán hận.
Không nghĩ tới, hắn chỉ không nhẹ không nặng nói Mặc Linh một chút, mấy đệ tử này lại không chịu nổi.
Xích Tinh Đạo Quân dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Tô Tử Mặc một chút, thầm nghĩ nói: "Xem ra sư đệ này cũng có chút bản lĩnh."
Hắn hiểu rất rõ ba tên đệ tử này.
Đứa nào cũng đều là người tâm cao khí ngạo, đột nhiên xuất hiện một sư thúc trẻ tuổi hơn bọn hắn, hơn nữa cảnh giới cũng tương đương nhau, khẳng định là bọn hắn sẽ không phục!
Không ngờ mới qua hai tháng mà ba tên đệ tử này đều bắt đầu nói chuyện cho sư thúc rồi.
Như Huyên cũng nhảy ra, còn trực tiếp tức giận nói: "Sư tôn, không cho người nói tiểu sư thúc! Người có biết là ở Phong Vân Thành, nếu không có tiểu sư thúc, ba người chúng ta đã sớm bị người bắt nạt đến chết rồi!"
Nói đến đây, hốc mắt Như Huyên ửng đỏ, suýt chút nữa đã khóc lên.
Xích Tinh Đạo Quân từng tới Phong Vân Thành, nhưng chỉ hỏi đại khái mọi việc chứ không biết kỹ.
Không đợi hắn hỏi thăm, Như Huyên đã khóc sướt mướt thuật lại mấy trận đại chiến ở Phong Vân Thành.
Liên tục đánh bại hai đại thiên kiêu trên Dị tượng bảng, bắt giết hai thích khách của Ẩn Sát Môn, một kiếm phá được một chiêu liên thủ của mười mấy tu sĩ Kiếm tông, loại chiến tích này vốn đã đủ để chấn kinh.
Hơn nữa Như Huyên kể lại với giọng dạt dào tình cảm, ngay cả Xích Tinh Đạo Quân cùng Bạch Diễm Đạo Quân nghe thấy cũng chấn động, nhiệt huyết sôi trào!
Lông mày Xích Tinh Đạo Quân dần dần giãn ra, ánh mắt nhìn Tô Tử Mặc cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
Liễu Hàm Yên lấy từ trong túi trữ vật ra một tảng đá đen sì, đưa tới, nói: "Sư tôn, chính là viên đá này."
Xích Tinh Đạo Quân nhận lấy.
Thần thức của Pháp Tướng cảnh quét qua đã nhận ra lai lịch.
"Đúng là Dung Nham Tinh thạch."
Xích Tinh Đạo Quân và Bạch Diễm Đạo Quân liếc mắt nhìn nhau, gật đầu một cái.
Như Huyên lại nói: "Mặc dù không biết rõ vì sao các vị sư tôn đột nhiên vội vã sưu tập những đỉnh cấp linh tài này, nhưng nếu không có tiểu sư thúc thì tảng đá này sớm đã bị người khác cướp đi rồi."
"Ừm, chuyện này, Mặc Linh làm rất tốt."
Xích Tinh Đạo Quân tự ngại thân phận nên không có khả năng xin lỗi Tô Tử Mặc, hắn chỉ cười ha ha, nói: "Khục, không hổ là sư đệ của ta, thật sự đã tăng vinh quang cho tông môn!"
Ba người Nam Cung Lăng rốt cục cũng lộ ra nụ cười.
Ai ngờ Xích Tinh Đạo Quân dường như lại nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên xoay đầu lại, trừng mắt nhìn ba người Như Huyên, quở trách nói: "Sư thúc chính là sư thúc, cái gì mà tiểu sư thúc! Người ta nhỏ chỗ nào?"
"Nhìn xem ba người các ngươi, một chút quy củ đều không có! Sau này phải sửa đi, có nghe không!"
"Biết rõ rồi ạ."
Ba người Nam Cung Lăng không dám mạnh miệng, hữu khí vô lực đáp một tiếng.
Xích Tinh Đạo Quân nắm chặt Dung Nham Tinh thạch, quay người đi vào bên trong đại điện, dự định giao tảng đá này cho Cực Hỏa Đạo Quân.
Sâu trong đại điện, trong một linh trì tiên khí mờ mịt, một Nguyên Thần lấp lóe hồng quang ngồi thẳng bên trong.
Xích Tinh Đạo Quân vừa mới đặt Dung Nham Tinh thạch sang bên cạnh, đã nghe thấy Cực Hỏa Đạo Quân lạnh nhạt nói ràng: "Vừa rồi, ngươi rất uy phong nhỉ."
"A?"
Xích Tinh Đạo Quân nghe thấy ngữ khí Cực Hỏa Đạo Quân không đúng lắm, cười khan một tiếng, nói: "Sư tổ nói đùa, ta chính là giáo huấn tiểu bối một chút."
"Ai là tiểu bối ?"
Cực Hỏa Đạo Quân lại hỏi.
"Đều, đều là."
Trong lòng Xích Tinh Đạo Quân thoáng run rẩy, ánh mắt phiêu hốt, không có lực lượng.
Nguyên Thần của Cực Hỏa Đạo Quân từ bên trong linh trì chậm rãi đi ra, lạnh lùng nói ràng: "Mặc Linh chính là đệ tử của ta! Cùng bối phận với sư tôn Thiên Tâm của ngươi! Ngươi dám gọi hắn là sư đệ ?"
"A?"
Xích Tinh Đạo Quân giật nảy mình.
Như thế tính ra, hắn còn phải cung kính gọi Mặc Linh là sư thúc mới đúng!
"Ngươi thật to gan, lại dám giáo huấn Mặc Linh sư thúc của ngươi, đây là muốn ngỗ nghịch phạm thượng, khi sư diệt tổ mà!" Cực Hỏa Đạo Quân lại quát lớn một tiếng.
Xích Tinh Đạo Quân bịch một tiếng, bị dọa đến mức quỳ gối trên mặt đất, khóc không ra nước mắt.
Lần này thì hay rồi, chính mình đưa tảng đá đến, một câu khích lệ cũng không được mà còn bị mắng một chập, còn có thêm một sư thúc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận