Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1169: Thế ngoại đào nguyên

Buồn cười nhất chính là Tử Dực Ưng trước mắt này chỉ là một yêu ma cấp thấp.
Nhưng yêu ma cấp thấp này nhìn thấy bọn hắn là yêu ma trung cấp lại không hề sợ hãi, còn dám đứng ra lớn tiếng quát lớn!
Tử Dực Ưng này là nghé con mới đẻ hay có chỗ dựa ?
Hầu tử dùng thần thức quét qua, bao phủ hơn phân nửa Thương Lang sơn mạch, không khỏi khẽ ồ một tiếng.
Chỉ đại khái dò xét một chút, hắn đã cảm nhận được khí tức của năm yêu ma cấp thấp!
Phải biết rằng kgi hắn rời đi, trong dãy núi này không có yêu ma cấp thấp nào cả.
Chỉ mới hơn một trăm năm mà nơi này lại có nhiều Yêu tộc trưởng thành yêu ma như vậy?
"Được rồi, ta cũng không muốn nói nhảm cùng ngươi, lĩnh chủ của các ngươi là ai, để hắn tới gặp ta."
Hầu tử phất phất tay, lười so đo với tên yêu ma cấp thấp này.
"Hừ!"
Tử Dực Ưng kia lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Lĩnh chủ của chúng ta là người mà ngươi muốn gặp thì gặp à! Các ngươi tốt nhất mau mau rời đi, nếu không..."
"Sao cứ nói nhảm nhiều như vậy!"
Hầu tử tỏ vẻ không kiên nhẫn, mắt trợn trắng lên, bước tiến lên, trực tiếp vươn bàn tay ra, pháp lực lượn lờ, bắt Tử Dực Ưng tới.
Tử Dực Ưng biến sắc.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn vội vận chuyển khí huyết, muốn huyễn hóa ra bản thể, tránh thoát khỏi công kích phạm vi của bàn tay hầu tử.
Nhưng hầu tử lại phát ra thần thức khổng lồ, trực tiếp trấn áp xuống!
Bị thần thức bao phủ, khí huyết của Tử Dực Ưng đã đình trệ, khó mà vận chuyển được, ngay cả bản thể cũng không thể huyễn hóa ra!
"Thật mạnh!"
Trong lòng Tử Dực Ưng cảm thấy nặng nề.
Đây không chỉ là tu vi cảnh giới áp chế, đây còn là huyết mạch áp chế!
Loại chênh lệch về huyết mạch này khiến hắn không sinh ra nổi sức phản kháng, tựa như là chuột gặp được mèo.
Bàn tay đầy lông xù của Hầu tử che khuất bầu trời.
Một bóng đen lớn bao phủ xuống.
Chỉ trong chớp mắt, Tử Dực Ưng đã bị hầu tử tóm cổ, dễ dàng xách lên.
Tử Dực Ưng mặc dù là yêu ma cấp thấp, nhưng bị hầu tử xách lên giống như xách con gà con vậy, yếu đuối đáng thương.
"Ta..."
Tử Dực Ưng hoàn toàn mộng.
Hắn bị hầu tử tóm được, toàn thân cứng ngắc, pháp lực cũng bị giam cầm, ngay cả một chút sức cũng không sử dụng được.
Bị một chiêu hàng phục!
"Yêu hầu, ngươi mau buông ra ta!"
Sắc mặt Tử Dực Ưng đỏ bừng lên, lớn tiếng quát.
"Líu ríu, ồn ào chết rồi!"
Hầu tử liên tục lắc lắc Tử Dực Ưng vung vẫy trong tay.
Tử Dực Ưng cảm thấy xương cốt toàn thân sắp tan thành từng mảnh, nhưng vẫn là hữu khí vô lực nói ràng: "Nếu để lĩnh chủ đại nhân biết rõ, các ngươi tự tiện xông vào Thương Lang sơn mạch, còn dám xuất thủ đối với ta, các ngươi, các ngươi... Hô hô!"
Tử Dực Ưng bị hầu tử lắc đến mức đầu váng mắt hoa, đều không thở nổi, rốt cuộc không nói được.
"Dù sao cũng nhàn rỗi vô sự, lĩnh chủ đại nhân các ngươi là ai, vừa vặn ta đi chiếu cố hắn!"
Hầu tử đã hạ quyết tâm, muốn ở trước mặt đám Linh Hổ sẽ giáo huấn lĩnh chủ kia một chút để tìm về mặt mũi.
"Lĩnh chủ của Thương Lang sơn mạch, nhanh đi ra đến!"
Giọng nói của Linh Hổ truyền khắp dãy núi.
Trong dãy núi, không có tiếng trả lời.
"Bá chủ Khiếu Nguyệt Sơn giáng lâm, các ngươi chỉ là một lĩnh chủ bé xíu, còn không đến đây bái kiến!"
Linh Hổ lại hô một tiếng, còn nâng cao thân phận của mình lên một cấp bậc.
Thương Lang sơn mạch vẫn không có người hiện thân.
"Cái gì mà lĩnh chủ đại nhân, bị dọa đến mức không dám lộ mặt rồi."
Hoàng Kim Sư Tử nhếch miệng cười một tiếng.
"Nói bậy!"
Một hồi này, Tử Dực Ưng đã tích lũy được một hơi, cắn răng nói: "Lĩnh chủ đại nhân căn bản không có ở Thương Lang sơn mạch!"
Linh Hổ hỏi: "Hắn chạy tới đâu rồi?"
"Ở gần đây!"
Tử Dực Ưng trầm giọng nói: "Các ngươi nếu muốn chuốc lấy cực khổ thì ta sẽ mang bọn ngươi đi!"
"Hắc hắc, thể diện thật lớn! Đúng lúc ta muốn nhìn xem lĩnh chủ của các ngươi là đại nhân vật ba đầu sáu tay gì!" Hầu tử cười lạnh một tiếng, hỏi: "Đi như thế nào ?"
Tử Dực Ưng giơ tay lên chỉ về phương hướng trước mặt, nói: "Cách đây hơn một trăm dặm có một thôn trấn, lĩnh chủ đại nhân đều ở đó tu hành!"
"Thôn trấn ?"
Linh Hổ bĩu môi, nói: "Đây là kỳ hoa gì, thân là Yêu tộc mà không ở Thương Lang sơn mạch, còn chạy đến trong trấn tu hành."
Hầu tử không nói hai lời, mang theo Tử Dực Ưng bay nhanh về phía thôn trấn kia.
Cũng không lâu lắm, thôn trấn trong miệng Tử Dực Ưng đã càng ngày càng gần.
Hai bên đường, ngoại trừ một chút cỏ cây thực vật thường gặp, còn có từng cây đào.
Bây giờ, đang là đầu mùa xuân, trên chạc cây nở ra chồi nonmàu xanh, sinh cơ bừng bừng.
Nơi xa, có thể mơ hồ nhìn thấy một thôn trấn.
"Ừm ?"
Hầu tử khẽ nhíu mày, khẽ di một tiếng, hỏi: "Lĩnh chủ đại nhân của Thương Lang sơn mạch các ngươi ở trong trấn này?"
"Không sai!"
Tử Dực Ưng đáp.
"Đây cũng là Bình Dương trấn."
Hầu tử lầm bầm một tiếng.
"Bình Dương trấn thì sao?"
Mấy người Linh Hổ mê mang, theo bản năng hỏi nói.
Hầu tử giải thích nói: "Đại ca vốn chính là người của Bình Dương trấn, trước khi hắn tu hành thì chính là một thư sinh trong trấn này."
Đám người Linh Hổ lộ ra vẻ giật mình.
Rất nhanh, đám người đã đến trước Bình Dương trấn.
Trăm năm trôi qua, quy mô Bình Dương trấn đã lớn hơn trước đó rất nhiều.
Trong thời buổi rối loạn, tai hoạ loạn thế khắp nơi này mà, Bình Dương trấn giống như không hề bị ảnh hưởng, đây quả thực chính là một thế ngoại đào nguyên!
Trong trấn người đến người đi, ngựa xe như nước.
Phóng tầm mắt nhìn lại, nơi này còn náo nhiệt hơn đa số thành trì.
"Phàm nhân trong trấn này có vẻ sống không tệ đâu."
Thanh Thanh nháy mắt mấy cái, ngạc nhiên nói một câu.
Tử Dực Ưng ngạo nghễ nói: "Đó là tự nhiên, có lĩnh chủ đại nhân của chúng ta che chở bách tính một phương này, không ai có thể thương tổn bọn hắn!"
"Những năm gần đây, lĩnh chủ đại nhân xuất thủ, đánh chạy rất nhiều kẻ ngoại lai giống các ngươi tới mạo phạm Bình Dương trấn!"
Đám Hầu tử liếc mắt nhìn nhau, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Thân là Yêu tộc, vẫn là lĩnh chủ Thương Lang sơn mạch, thế mà chạy đến nơi đây bảo vệ phàm nhân Bình Dương trấn, chuyện này thực sự có chút cổ quái.
Nhìn cảnh này, địch ý của mấy người hầu tử đối với vị lĩnh chủ kia đã giảm xuống rất nhiều.
Linh Hổ lắc lắc đầu, cũng hơi kinh ngạc, nói: "Đúng là kỳ quái, cho dù là phàm nhân có thân thể cường kiện, thọ nguyên cũng chỉ tầm hơn trăm năm."
"Các ngươi nhìn xem, trong trấn này vậy mà có nhiều lão giả hơn một trăm tuổi như vậy? Những lão giả này không có dấu vết tu luyện, họ đều là phàm nhân đấy."
Quả nhiên!
Đám người dùng thần thức quét qua, nhìn thấy không ít lão giả trường thọ.
Trấn trường thọ ?
Trong loạn thế này, có thể sống sót cũng không tệ rồi, chớ nói chi là trường thọ.
Nhưng phàm nhân trong Bình Dương trấn vừa nhìn đã biết cuộc sống cực kỳ hạnh phúc, mỗi người đều có sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, thân cường thể kiện.
Tử Dực Ưng nhìn thấy đám người hầu tử lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vẻ mặt càng là khinh thường, ngạo nghễ nói: "Đám yêu ma vô lễ các ngươi, sao mà hiểu được thủ đoạn của lĩnh chủ đại nhân chứ!"
"Ý gì ?"
Hoàng Kim Sư Tử hỏi: "Những phàm nhân này trường thọ, liên quan gì đến lĩnh chủ của các ngươi?"
"Đó là tự nhiên!"
Tử Dực Ưng khẳng định, nói: "Lĩnh chủ đại nhân có pháp lực vô biên, yêu ma như ngươi sao có thể hiểu được chứ? !"
Nghe được Tử Dực Ưng nói như vậy, trong lòng mấy người lại càng hiếu kỳ đối với lĩnh chủ.
"Hắn bây giờ đang trong trấn sao ? Sao ta không thấy được ?"
Hầu tử nhíu nhíu mày.
Hắn tản ra thần thức, dò xét hồi lâu, cũng không thấy trong Bình Dương trấn có yêu khí.
"Ha ha, lĩnh chủ đại nhân ở trong này đấy, nhưng các ngươi không có khả năng phát hiện hành tích của hắn!"
Tử Dực Ưng nhìn thấy hầu tử kinh ngạc, lớn tiếng chế giễu.
Mấy người Linh Hổ, Thanh Thanh cũng lắc lắc đầu, không thu hoạch được gì.
"Lĩnh chủ này vậy mà có thể giấu diếm được thần thức của chúng ta dò xét ?"
Hầu tử thì thào nói: "Quả nhiên có chút thủ đoạn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận