Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 631: Cây đào thông linh

Cửa nhà hai bên đường phố dần dần mở ra, không ít phàm nhân lớn gan thò đầu ra phía ngoài nhìn lại, vừa nhìn đã giật nảy mình.
Trên đường lát đá xanh, thi hài nằm khắp nơi.
Cuối đường, một vị nam tử áo xanh đứng trong vũng máu, bên người dựng thẳng một thanh trường đao màu máu, tựa như một vị Ma Thần đến từ trong địa ngục!
Ánh mắt bình tĩnh nam tử, nhìn mặt trời từ phía đông từ từ bay lên, có chút xuất thần.
Ánh bình minh chiếu xuống trên mặt của nam tử này, tỏa ra ánh sáng xán lạn, dường như đã dát lên một lớp lá vàng, thần thánh mà an bình.
Chẳng biết tại sao, đám người vốn đang lo lắng và sợ hãi lại đột nhiên yên tâm lại.
Nam tử này đứng bên trong phật quang, tựa như một Bồ Tát giữa chốn địa ngục, đến phổ độ chúng sinh.
Hai luồng khí tức khác nhau lại đồng thời xuất hiện trên người nam tử này nhưng lại không hề đột ngột chút nào.
Nam tử quay người, vung ống tay áo một cái, cuốn lấy những thi thể nằm hai bên đường phố, đi về phía phủ đệ của mình, thân ảnh đã biến mất không thấy nữa.
“Nãi nãi, Tô nhị công tử là ai vậy?”
Trong căn phòng đổ nát kia, giọng nói đầy ngây thơ xen lẫn tò mò của một đứa trẻ vang lên.
“Tô nhị công tử...”
Bà lão lẩm bẩm một tiếng, thần sắc mê mang tựa như đang rơi vào trong hồi ức.
Những người khác ở trấn Bình Dương nghe được cái tên này cũng đều có vẻ mặt phức tạp.
Bà lão nói: “Còn nhớ rõ vừa rồi nãi nãi nói với con về một người bởi vì không quỳ lạy tiên nhân mà suýt bị đốt chết sao?.”
“Là hắn sao?” Đứa trẻ vô cùng ngạc nhiên.
“Là hắn.”
Bà lão gật gật đầu, có chút cảm khái thở dài: “Chuyện kia hẳn là từ hai mươi ba năm về trước rồi, vị Tô nhị công tử này bị tiên nhân ức hiếp, bị biếm đi công danh, biến thành dân đen, không nghĩ tới hôm nay...”..
Trong phủ đệ.
Tô Tử Mặc lấy đi túi trữ vật của hơn một trăm Nguyên Anh Chân Quân, sau đó tùy tiện ném thi thể của bọn hắn tới góc tường.
Tô Tử Mặc đi tới hậu viện chặt xuống mấy thân cây, làm một cỗ quan tài rồi mới về đến dưới cây đào.
Nhìn ông lão nằm dưới cây đao tựa hồ đang ngủ say, trong mắt Tô Tử Mặc lộ ra vẻ quyến luyến thật sâu.
Hồi lâu sau, Tô Tử Mặc mới hít sâu một hơi, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy ông lão này để vào trong quan tài, rồi chôn dưới tàng cây, lấp bùn đất xuống.
Nhìn nấm mộ mới tinh này, Tô Tử Mặc đứng yên không nói gì, chỉ cảm thấy trong ngực vô cùng khó chịu.
Đột nhiên!
Cây đào bên cạnh lắc lư một cái, trên cành cây vốn khô héo lại sinh ra từng chồi non, trong nháy mắt đã nở ra từng nụ hoa, lặng yên nở rộ!
Ở thời khắc đầu mùa đông này, bên trong phủ đệ lại có thêm một tia sinh cơ, một chút màu xanh biếc.
Cánh hoa nhẹ nhàng bay xuống, rải khắp trên ngôi mộ này.
Cây đào chập chờn như đang thể hiện ra một loại cảm xúc, giống như là đang nhẹ nhàng an ủi Tô Tử Mặc.
“Vậy mà đã thông linh.”
Tô Tử Mặc khẽ vuốt thân cây, cười cười nói: “Ta không sao.”
Nghe được câu này, cây đào rất hài lòng, chạc cây hơi uốn lượn, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Tô Tử Mặc.
Gốc cây đào này thông linh cũng không phải ngẫu nhiên.
Trong thiên địa này, vạn vật đều có linh tính.
Đừng nói là một gốc cây đào, cho dù là một hòn đá không có mạng sống cũng có thể thông linh!
Trong truyền thuyết, có đại năng với pháp lực cao cường, hàng năm ngồi tu hành trên một tảng đá, rất nhiều năm về sau, bên trong tẳng kia đã sinh ra một cái sinh mệnh.
Mà ở đây, Điệp Nguyệt từng ngồi dưới cây truyền đạo!
Trừ Tô Tử Mặc chân chính đắc đạo ra, gốc cây đào này cũng đã nhận được một vài chỗ tốt, có thể thông linh.
Về sau, Tô Tử Mặc từng ngồi dưới cây đào này để bước vào Đan Đạo, lĩnh ngộ ra hai đại Kim Đan dị tượng, linh trí của cây đào đã toàn bộ triển khai, cũng đã bước vào tu hành.
“Thông linh cũng tốt.”
Tô Tử Mặc nói: “Sau này có ngươi ở trong trấn cũng có thể bảo vệ bách tính ở đây.”
Tất cả chạc cây đều khẽ run rẩy, giống như đang gật đầu đồng ý.
Cây đào này thông linh được, đầu nguồn giúp nó khai trí là Điệp Nguyệt, thành tựu tương lai của nó rất khó dự đoán.
Máu tươi của những Nguyên Anh Chân Quân này rót vào lòng đất, đều sẽ trở thành nguồn năng lượng để cây đào tu hành!
Trên mặt đất, gốc cây đào xinh đẹp này, tỏa ra mùi thơm ngát bao phủ lấy người đứng bên dưới.
Nhưng Tô Tử Mặc có thể rõ ràng cảm nhận được, ở sâu trong lòng đất, từng sợi rễ to lớn phủ đầy, đang không ngừng khuếch trương ra bốn phía!
Từng sợi rễ này đều mạnh mẽ cứng rắn, dữ tợn doạ người, không ngừng sinh trưởng lan tràn, cướp đoạt tất cả tinh nguyên sự sống dưới đất, thôn phệ máu tươi trong lòng đất!
Ở trong trấn Bình Dương, không ai có thể cùng nó tranh đoạt.
Đừng nhìn gốc cây đào này không cao lớn lắm lại không hề thu hút gì, nhưng ở sâu dưới lòng đất, gốc rễ lại cực kỳ khổng lồ, đã bao trùm cả trấn Bình Dương!
Nếu như thực sự đợi đến khi sợi rễ của nó lan tràn đến Thương Lang sơn mạch...
Tô Tử Mặc trầm ngâm một chút, nói: “Dưới Bình Dương trấn, còn có bốn mươi chín cán trận kỳ, hợp thành một tòa Cấm Thần cổ trận, trận kỳ này ta sẽ không mang đi, cứ để ở nơi đây đi.”
Cây đào thông linh tu hành, xem như một loại yêu.
Có hai tòa Cấm Linh, Cấm Thần cổ trận ở đây, sẽ có thể khiến thực lực của người tu chân suy yếu cực lớn, nhưng ảnh hưởng đối với Yêu tộc lại không quá lớn.
Từ đó, cây đào bảo vệ trấn Bình cũng có thể dễ dàng hơn rất nhiều.
Chém giết trong Thương Lang sơn mạch cũng đã dần kết thúc.
Trên không sơn mạch, mùi máu tanh nồng đậm bốc lên, đứng từ xa xa nhìn lại, sông núi xùn quanh đều bị nhuộm thành màu đỏ, cực kỳ rung động!
Tam đại vương triều lần này triệt để bại rồi!
Không có Nguyên Anh Chân Quân xuất thủ, liên quân ba triều căn bản không ngăn được thú triều!
Mấy trăm vạn đại quân, có thể sống sót được mấy vạn người để chạy đi đã là vạn hạnh.
Kể từ đó, lỗi lo bên ngoài của Đại Chu cũng coi như đã được giải rồi.
Hoàng tử Đại Thương từng chất vấn Tô Tử Mặc, vì sao muốn xuất thủ.
Tô Tử Mặc trả lời bởi vì người thân của hắ chết, cho nên phải giết người, muốn có người chôn cùng!
Nhưng trên thực tế, giải quyết lỗi lo giặc ngoài cho Đại Chu, bảo hộ những người ở trấn Bình Dương này mới là mục đích thực sự để hắn xuất thủ.
“Cần phải đi rồi.”
Đứng yên thêm một lúc lâu, Tô Tử Mặc lẩm bẩm một tiếng.
Cây đào chập chờn, tản ra cảm xúc không nỡ.
“Lần này rời đi không biết bao giờ mới gặp lại, ngươi phải tu hành thật tốt.”
Tô Tử Mặc hạ quyết tâm, cũng không còn ở lại nữa, mau chóng chạy về nơi xa.
Cũng không lâu sau, Tô Tử Mặc đột nhiên dừng lại, nhìn xuống một sơn cốc nhỏ ở phía dưới có cảnh sắc như chốn thế ngoại đào nguyên.
Trong sơn cốc nhỏ này, hắn cũng từng đích thân mai táng một người.
Tô Tử Mặc chuyển mắt, nhìn thấy bên cạnh ngôi mồ này, vậy mà có một người mặc quần áo lam lũ nằm sấp, trên người đầy bụi đất, tóc tai bù xù, không nhìn rõ dung mạo.
Tô Tử Mặc hạ xuống bên cạnh ngôi mộ này rồi đi tới.
Tiếng bước chân giống như đã kinh động đến người đang nằm sắp kia.
Người này đột nhiên đứng dậy, nhe răng trợn mắt với Tô Tử Mặc, la hét: “Cút! Cút ngay! Em gái ta không cần tu tiên, không muốn!”
Hai người nhìn nhau trong nháy mắt rồi đều ngẩn ra.
Trầm Nam.
Tô Tử Mặc gần như không nhận ra hắn.
Hắn đã già.
Mặt mũi nhăn nheo, tóc xám trắng, răng đều rơi mất hơn một nửa.
Gần ba mươi năm trôi qua!
Tô Tử Mặc tu hành nên không cảm giác được thời gian trôi qua, mà khi hắn nhìn thấy Trầm Nam, một loại cảm xúc phức tạp xông lên đầu.
Hắn vẫn giữ bộ dáng mười bảy mười tám tuổi kia.
Mà Trầm Nam đã là ông lão gần đất xa trời.
“Ngươi đi! Ngươi đi!”
Vẻ mê mang trong mắt Trầm Nam thoáng dừng lại một chút, sau đó thần chí lại bắt đầu không rõ, đột nhiên bổ nhào vào trước tấm mồ bên cạnh, rống to: “Chúng ta không cần tiên duyên! Ta và muội muội không muốn thành tiên!”
Trầm Nam đã điên rồi.
Tuy nói hai người từng có ân oán, nhưng lúc này đều đã không quan trọng nữa.
Tô Tử Mặc cảm thấy thương cảm.
Tu hành hơn mười năm, cố nhân của hắn từng người rời đi, Trầm Nam ở trước mắt này là một vị cố nhân cuối cùng của hắn trong hồng trần.
Vị cố nhân này, cũng đã già đi.
Tô Tử Mặc khẽ thở dài, vung tay áo rời đi, trong lòng lại không mong nhớ gì, cứ như vậy chặt đứt trần duyên, đại đạo độc hành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận