Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1266: Tất cả có vi pháp

Ngàn năm trước Ô Kim tăng nhân có thể giết tới vị trí thứ hai trên Pháp Tướng bảng tự nhiên là có nguyên nhân.
Soạt!
Khí huyết trên người Ô Kim tăng nhân tăng mạnh, trong cơ thể truyền ra từng tiếng hải triều!
Mượn nhờ trái tim kim cương này, huyết mạch của Ô Kim tăng nhân đã đạt đến cảnh giới huyết như thủy triều!
"Hoang Võ, giao phật châu ra, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!"
Ô Kim tăng nhân sải bước đi về phía Tô Tử Mặc, một đôi mắt hơi lồi ra, dữ tợn doạ người, lóe ra kim quang sáng chói!
Ô Kim tăng nhân đã vận dụng đến cả đồng thuật của Kim Cương tự!
Tô Tử Mặc nhìn qua Ô Kim tăng nhân, trong đầu đột nhiên hiện lên một đạo linh quang.
Tay nắm phật châu của hắn đột nhiên run rẩy một chút.
Nằm ngoài dự tính của mấy người, Tô Tử Mặc đột nhiên ném hai hạt phật châu trong tay ra!
"Ừm ?"
Biến cố này để không ít tu sĩ sửng sốt.
Hoang Võ Đạo Quân xưa nay đều sắc sảo bén nhọn, thế mà lúc này lại bị Ô Kim tăng nhân dọa phải khuất phục ?
Hay là Hoang Võ đã hao hết thể lực, thật sự không thể tái chiến ?
Trong đầu rất nhiều tu sĩ lướt qua một tia mê hoặc.
Nhưng rất nhanh, đám người đã né những mê ra sau ót, thi nhau xuất thủ, tranh đoạt phật châu.
Đại chiến hoàn toàn bùng lên!
Mà Tô Tử Mặc lại trở thành người ngoài cuộc, đứng bên ngoài chiến trường, sâu dưới đáy mắt chỗ sâu lướt qua một tia kinh hãi, lẩm bẩm nói: "Giả, đều là giả."
Hắn sớm đã cảm thấy có gì đó rất lạ.
Tất cả dường như quá thuận lợi rồi.
Từ khi tiến vào mật thất, mỗi tu sĩ đều có thể tìm tới bảo vật trong lòng mình suy nghĩ tâm niệm, gần như không tốn quá nhiều tinh lực và thời gian.
Tô Tử Mặc vốn chỉ nghĩ rằng trong Thái Sơ cổ miếu này đúng là có vô cùng vô tận bảo vật.
Nhưng đến tận khi hắn vừa mới nhìn thấy Ô Kim tăng nhân, cùng giao thủ, sau đó liên tưởng đến « Kim Cương Kinh », mới dần dần hiểu được.
« Kim Cương Kinh » chính là bí điển bất truyền của Kim Cương tự, Tô Tử Mặc cũng không tu luyện qua.
Nhưng ở truyền đạo chi địa, hắn đạt được một số truyền thừa Phật môn, trong đó lại có một vị Đại Năng của Phật môn, trong truyền thừa của người này có đề cập qua một chút nội dung liên quan tới « Kim Cương Kinh ».
Tô Tử Mặc nhẹ nhàng mở miệng, nói ra một đoạn kinh văn: "Tất cả mọi thứ, như ảo ảnh trong mơ, như lộ cũng như điện, chấp nhận như là xem."
Đoạn kinh văn này thường thường không có gì lạ, nhưng trong từng chữ dường như đều ẩn chứa lực lượng thần bí.
Khi ngâm tụng đoạn kinh văn này, tình cảnh trước mắt Tô Tử Mặc cũng đang không ngừng biến ảo, cuối cùng dừng lại!
Trước mắt nào có mật thất, nào có bảo vật gì.
Hắn vẫn đang đứng ở bên trong đại điện khi vừa tiến vào Thái Sơ miếu cổ, trên vách tường chung quanh là tứ đại kim cương có thân hình cao lớn, dữ tợn doạ người.
Bên dưới vách tường, đèn xanh lúc sáng lúc tối, quỷ dị âm trầm!
Tất cả đều không có thay đổi!
Hắn và tất cả mọi người đều chưa từng rời đi toà đại điện này!
Tô Tử Mặc đưa mắt là có thể nhìn thấy vô số thi thể đẫm máu, cả tòa đại điện đều bị máu tươi nhiễm đỏ, mùi máu tanh trùng thiên!
Hắn thấy Ô Kim tăng nhân, thấy được Tử Kiếm Đạo Quân, nhìn thấy Đại Năng của Kiếm Tông, cũng nhìn thấy Phong Lôi Điện Đại Năng.
Những người này vẫn đang không ngừng chém giết.
"Ha ha ha ha!"
Ô Kim tăng nhân ngửa mặt lên trời cuồng tiếu: "Ta lấy được rồi, Minh Vương Niệm Châu là của ta!"
Tô Tử Mặc hoảng sợ nhìn một màn này, chỉ cảm thấy không rét mà run, lông tơ toàn thân đều dựng lên.
Trong tay Ô Kim tăng nhân nào có phải Minh Vương Niệm Châu, mà là hai tròng mắt đẫm máu!
Nhưng Ô Kim tăng nhân, tất cả tu sĩ ở đây, bao gồm chính Tô Tử Mặc khi nãy đều rơi vào trong ảo giác, đều coi hai tròng mắt này chính là Minh Vương Niệm Châu!
"Đây là Bá Hoàng thương từ thời Thượng Cổ của Bá Vương Điện, ai dám tranh đoạt, chính là địch cùng Bá Vương Điện!"
Một vị Đạo Quân của Ma môn đánh ra ma diễm thao thiên, đại sát tứ phương.
Nhưng trong tay hắn cầm căn bản không phải Bá Hoàng thương thời Thượng Cổ, mà là một đoạn xương cốt không biết từ đâu tới!
Một vị tu sĩ trốn ở trong góc, tại từng ngụm từng ngụm uống máu tươi trên đất, trong miệng lại đang hàm hồ nói: "Đúng là trời cũng giúp ta, ở tòa miếu cổ này thế mà lại tìm được Thái Cổ thần tuyền!"
Điên rồi!
Tất cả đám người đều đã điên rồi!
Rơi vào trong ảo giác kia, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Chỉ có đi ra ngoài mới có thể thấy rõ ràng tất cả những việc đang xảy ra trong đại điện!
Tất cả bảo vật đều là giả.
Nhưng rất nhiều tu sĩ chém giết cùng một chỗ lại là thật.
Tiến vào trong đại điện, ít nhất có hơn năm ngàn tu sĩ, lúc này lại chỉ còn không đến một ngàn người!
Mà con số này còn đang không ngừng giảm bớt!
Tô Tử Mặc đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng vỗ nhẹ vào túi trữ vật, lấy ra Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan mà hắn đoạt được.
Viên này đan dược giống như lúc trước hắn nhìn thấy.
Nói cách khác, Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan là thật!
Trong bố cục, có thật cũng có giả.
Thật thật giả giả, như ảo ảnh trong mơ.
Lúc này Tô Tử Mặc cũng thấy hơi hoảng hốt, không phân biệt được rõ.
Đáng sợ hơn chính là rốt cuộc là ai bày ra cục này lại có thể tính toán toàn bộ hơn năm ngàn vị tu sĩ tiến vào trong Thái Sơ cổ miếu!
Ảo giác này ngay cả Hợp Thể Đại Năng đều không thể tránh được!
Lấy đạo tâm của Tô Tử Mặc mà cũng bị giấu diếm hồi lâu, mới thanh tỉnh lại!
Rốt cuộc là ai!
Người này có tu vi gì!
Pháp Tướng cảnh ?
Hợp Thể cảnh ?
Hắn bày ra một cái bẫy như vậy, rốt cuộc là vì cái gì!
Tô Tử Mặc đột nhiên nhớ tới rất nhiều truyền thuyết liên quan tới Thái Sơ miếu cổ, hắn mơ hồ ý thức được, Thái Sơ miếu cổ này có vấn đề!
Những năm gần đây, tu sĩ, chết trong cổ miếu này chỉ sợ đến chết đều không hề tỉnh táo lại, chết trong ảo giác của mình!
Chung quanh vẫn không ngừng diễn ra các trận đại chiến.
Ngay cả Ô Kim tăng nhân đứng hàng thứ hai trên Pháp Tướng bảng kia, sau khi liên tục trấn sát rất nhiều tu sĩ cũng đã bị một Đại Năng trấn sát, bỏ mình tại chỗ!
Cho đến khi chết, Ô Kim tăng nhân cũng không hề thoát khỏi ảo giác, vẫn trợn trừng mắt đầy vẻ không cam lòng.
Tô Tử Mặc muốn phải đánh thức những tu sĩ kia từ trong ảo giác, nhưng căn bản cũng không khả năng!
Hắn chỉ vừa tới gần, những tu sĩ kia giống như bị kích thích, điên cuồng xuất thủ với hắn, cho là hắn muốn tới tranh đoạt bảo vật trong tay bọn hắn.
Trên thực tế, những thứ gọi là 'Bảo vật ' kia chỉ là chút xương trắng, tay cụt.
Có tu sĩ, thậm chí còn ôm lấy một đầu người mà coi như trân bảo, vẻ mặt mê say.
Linh giác không ngừng cảnh báo!
Bắt đầu từ khi bước vào Thái Sơ miếu cổ, linh giác đã cảnh báo.
Nhưng Tô Tử Mặc căn bản không cảm ứng được nguy hiểm từ nơi nào!
Hắn đã lấy được Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan, hiện tại chỉ muốn rời đi, rời đi Thái Sơ miếu cổ còn kinh khủng hơn cả Địa Ngục này!
Oanh! Oanh! Oanh!
Tô Tử Mặc né qua một số tu sĩ, không ngừng xuất thủ, đánh vào bốn cửa đá của Thái Sơ miếu cổ.
Nhưng lực lượng của hắn lại căn bản không thể rung chuyển cửa đá.
Không ra được!
Trong đại điện bị đóng kín, đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua!
Tô Tử Mặc cảm thấy sau lưng phát lạnh, giống như có người nào đang tới gần, hắn vội vàng tế ra Tạo Hóa Thanh Liên, để nó lơ lửng trên đỉnh đầu, quay người nhìn lại.
Không có ai.
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm: "Tất cả mọi thứ, như ảo ảnh trong mơ, như lộ cũng như điện, chấp nhận như là xem."
Ngay sau đó, hắn cảm thấy rùng mình!
Hắn chỉ mặc niệm câu kinh văn này dưới đáy lòng.
Nhưng một bên tai hắn lại thật sự nghe được câu kinh văn này, từng chữ đều quanh quẩn trong đại điện!
Đây là một tiếng nói hoàn toàn xa lạ!
Mượt mà, ôn hòa, tinh khiết, đặc biệt có từ tính.
Nhưng Tô Tử Mặc nghe thấy tiếng nói này lại giống như âm thanh của ma quỷ trong địa ngục, làm toàn thân người ta phát lạnh!
Trong đại điện này, trừ hắn còn tỉnh ra, có thể nói ra những lời này, còn có một người khác, chỉ sợ chính là người bày ra cục diện này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận