Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2181: Mặc Khuynh xuất hiện

Tạch tạch tạch!
Lúc bàn tay bằng Chân nguyên này sắp sửa đánh xuống đỉnh đầu của Dương Nhược Hư và Tô Tử Mặc, đột nhiên bị một tầng sương lạnh phủ kín.
Trong giây lát đã bị ngưng kết thành băng, tạm dừng ở trên không trung.
Sắc mặt của Tiếu Ly biến đổi mạnh!
Chỉ thấy luồng khí lạnh kia, lại thuận theo Chân nguyên của hắn mau chóng lan tràn lên trên cánh tay của hắn.
Toàn bộ cánh tay của hắn, đều có một tầng hàn băng kết tinh rét thấu xương ngưng kết ra, máu bên trong cánh tay, trong nháy mắt đã bị đông cứng lại!
Chuyện đáng sợ hơn chính là, luồng lạnh khí này vẫn không có xu thế ngừng lại, thuận theo cánh tay của hắn, muốn bao phủ toàn bộ thân thể của hắn vào trong.
"A!"
Tiếu Ly gầm nhẹ một tiếng, thân hình mau chóng lùi lại, sau đầu nở rộ ra một chùm sáng rực rỡ, thúc giục Đạo quả, toàn bộ Chân nguyên ở trong cơ thể đều phun trào về phía cánh tay đã bị đông cứng kia!
Ầm!
Hàn băng ở trên cánh tay của Tiếu Ly vỡ vụn, thoát khỏi nguy cơ.
Nhưng sắc mặt của Tiếu Ly, lại trở nên cực kỳ khó coi, vô cùng tái nhợt, toàn thân run lên nhè nhẹ, trong lúc hít thở, miệng mũi đều đang phun ra nuốt vào từng luồng khí lạnh, rõ ràng là đã bị thương.
Vào lúc này, mọi người mới phát hiện ra, có một con bướm trắng như tuyết không biết từ nơi nào bay tới, đang nhẹ nhàng bay xung quanh Dương Nhược Hư và Tô Tử Mặc ở bên trên Đài luận kiếm.
Tuyệt đại đa số đệ tử ngoại môn, đều không rõ ràng lai lịch của con bướm này.
Nhưng đám đệ tử chân truyền bọn Tiếu Ly lại nhíu chặt lông mày.
"Ừm?"
Ngay cả Nguyệt Hoa Kiếm Tiên đang đứng ở trên đám mây, có vẻ như không quan tâm tới mọi việc diễn ra xung quanh, vẻ mặt cũng khẽ động, hơi hơi liếc mắt nhìn về phía Đài luận kiếm.
"Tiểu Điệp, ngươi chạy đi đâu rồi?"
Ngay lúc này, nơi xa có tiếng của một vị nữ tử truyền đến, dịu dàng động lòng người, mang theo một chút vội vàng và lo lắng.
Nghe được giọng nói này, khí thế sắc bén trên người Nguyệt Hoa Kiếm Tiên, đột nhiên thu lại rất nhiều, trong đôi mắt cũng hơi mềm hơn một chút.
Rất nhanh, một vị nữ tử có dáng người yểu điệu, mặc một chiếc váy dài, người khoác lụa mỏng dạo bước mà đến, mái tóc đen nhánh, búi tóc rủ xuống, tuy chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt đẹp kia lại cực kỳ động lòng người, trong lúc ngó quanh tìm kiếm, ánh mắt tỏa ra từng cơn sóng gợn.
Vị nữ tử này vừa mới xuất hiện, Ngoại môn vốn đang ồn ào náo động, trong nháy mắt đã yên tĩnh lại.
Dường như là ánh mắt của tất cả mọi người, đều bị vị nữ tử này hấp dẫn!
Nàng chỉ đứng ở trên không trung, lại giống như là có thể hòa làm một thể với núi sông cỏ cây xung quanh, hình thành một bức tranh thuỷ mặc có ý cảnh xa xăm, mang theo màu sắc cổ xưa, tự nhiên mà thành.
Đông đảo tu sĩ đã quên cả hít thở, không dám nói lời nào.
Giống như là chỉ cần có ai phát ra một chút âm thanh, đều sẽ đánh vỡ ý cảnh của bức tranh tuyệt thế trước mắt này.
Họa Tiên, Mặc Khuynh!
Tô Tử Mặc từng gặp Mặc Khuynh Tiên Tử một lần ở bên trong trận Tiên Tông Đại Tuyển.
Nhưng bây giờ, lần thứ hai hắn nhìn thấy Mặc Khuynh Tiên Tử, trong lòng vẫn dâng lên một trận cảm giác tươi đẹp.
Chỉ xét riêng về dung mạo, có lẽ Mặc Khuynh Tiên Tử không được tính là nữ tử đẹp nhất mà hắn từng gặp, chí ít là không sánh bằng Ngọc phi.
Nhưng ở trên người Mặc Khuynh Tiên Tử, có một loại khí chất đặc biệt, khiến người phải say mê.
Sự tồn tại của nàng, chính là một bức hoạ tranh hoàn mỹ.
Kỳ thật, khi thấy con bướm trắng như tuyết kia xuất hiện, Tô Tử Mặc đã đoán ra được, có lẽ là Mặc Khuynh Tiên Tử ở ngay gần đây.
Ở trong mắt mọi người, con Băng Điệp này đang dập dờn bay xung quanh Dương Nhược Hư.
Nhưng trên thực tế, Dương Nhược Hư và Tô Tử Mặc đang đứng ở cùng một chỗ.
Trong lòng Tô Tử Mặc luôn có một loại cảm giác, con Băng Điệp này xuất hiện, giống như là vì hắn.
"Sư muội, sao ngươi lại tới đây?"
Thân hình của Nguyệt Hoa Kiếm Tiên khẽ động, tiến lên đón, mỉm cười hỏi một câu.
"Nguyệt Hoa sư huynh."
Mặc Khuynh Tiên Tử hơi hơi gật đầu, nói: "Không biết tại sao mà Tiểu Điệp đột nhiên đi ra ngoài, ta lo lắng nó gặp rắc rối nên đuổi theo tới đây."
"Tiếu sư đệ, cánh tay của ngươi không sao chứ?"
Mặc Khuynh Tiên Tử nhìn Tiếu Ly ở cách đó không xa, nhẹ giọng hỏi.
"Không, không có việc gì."
Tiếu Ly nhìn thoáng qua Nguyệt Hoa Kiếm Tiên, cười khan một tiếng.
Ánh mắt của Mặc Khuynh Tiên Tử, rơi lên trên người con Băng Điệp ở bên trên Đài luận kiếm, hơi hơi nhíu mày, khẽ quát một tiếng: "Tiểu Điệp, ngươi lại đả thương người lung tung, vẫn chưa trở lại sao?"
Đệ tử chân truyền của Thư Viện đều rõ ràng, con Băng Điệp này xem như là tiên sủng của Mặc Khuynh Tiên Tử.
Ngày bình thường, nó một tấc cũng không rời Mặc Khuynh Tiên Tử, cũng chỉ nghe lời của nàng.
Có chút kỳ quái là, hôm nay nghe thấy Mặc Khuynh Tiên Tửgọi, nhưng con Băng Điệp này cũng không trở về ngay lập tức, vẫn bay múa vòng quanh Dương Nhược Hư và Tô Tử Mặc.
Thấy một màn như vậy, chỗ sâu trong đôi mắt của Nguyệt Hoa Kiếm Tiên, tia sáng u ám lóe lên lập tức biến mất.
Lúc này, Mặc Khuynh Tiên Tử cũng chú ý tới Dương Nhược Hư và Tô Tử Mặc, phát hiện ra chuyện lạ ở nơi này.
"Nơi này xảy ra chuyện gì thế?"
Mặc Khuynh Tiên Tử hỏi.
Giản trưởng lão ho nhẹ một tiếng, đang định nói chuyện, hắn đột nhiên cảm nhận được một trận lạnh lẽo thấu xương, giống như là có một thanh kiếm sắc đang treo trên cổ, không khỏi giật cả mình.
Ánh mắt của hắn chuyển động, nhìn về phía Nguyệt Hoa Kiếm Tiên ở trên không trung.
Mặt của Nguyệt Hoa Kiếm Tiên không biểu tình, không nói lời nào, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn một cái.
Nhưng chính là cái nhìn này, Giản trưởng lão đã biết rõ là Nguyệt Hoa Kiếm Tiên đang cảnh cáo hắn!
Mặc dù hắn là trưởng lão chấp pháp của Nội môn, nhưng mặc kệ là tu vi hay là địa vị, đều kém xa Nguyệt Hoa Kiếm Tiên.
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên ở trong số các đệ tử chân truyền của Thư Viện, là cường giả xếp ở ba vị trí đầu!
Giản trưởng lão thở dài trong lòng, ngậm miệng không nói.
Tiếu Ly ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của Nguyệt Hoa Kiếm Tiên, trong lòng hiểu ý, cười nói: "Mặc Khuynh sư tỷ, cũng không có việc gì, chính là xung đột nhỏ giữa các đệ tử ngoại môn, giao cho bọn họ xử lý là được."
"A."
Mặc Khuynh Tiên Tử gật đầu một cái.
Tô Tử Mặc nhìn về phía Dương Nhược Hư ở trước mặt.
Lúc này, Dương Nhược Hư cúi đầu cụp mắt, ngậm miệng không nói, thậm chí nhìn cũng không liếc mắt nhìn Mặc Khuynh Tiên Tử, giống như là cũng không muốn giải thích cho mình.
Trong lòng Tô Tử Mặc không hiểu.
Mặc Khuynh Tiên Tử xuất hiện, là cơ hội duy nhất của Dương Nhược Hư, vì sao hắn lại không tự giải thích?
Rất nhanh, Tô Tử Mặc đã nghĩ đến một chuyện, trong lòng bừng tỉnh.
Ở giữa Dương Nhược Hư và Mặc Khuynh Tiên Tử, đã có rất nhiều lời đồn đại.
Lúc này, nếu như Dương Nhược Hư đứng ra tự biện giải cho mình, xin Mặc Khuynh Tiên Tử giúp đỡ, giữa hai người, chỉ sợ là cũng rất khó nói rõ, lời đồn sẽ càng truyền càng rộng.
Dương Nhược Hư ngậm miệng không nói, thật ra là đang lo lắng cho danh tiếng của Mặc Khuynh Tiên Tử!
Chuyện này, ai cũng có thể đứng ra nói, duy chỉ có Dương Nhược Hư là không được!
Nghĩ tới đây, Tô Tử Mặc đứng dậy.
Những người khác, bị uy thế của bọn Nguyệt Hoa Kiếm Tiên dọa sợ, không dám phát ra tiếng, lo lắng đắc tội với những đệ tử chân truyền này, nhưng Tô Tử Mặc không sợ!
Dương Nhược Hư giúp hắn gánh vác chuyện này, hắn sẽ tuyệt đối không để cho Dương Nhược Hư phải một thân một mình tiếp nhận áp lực của bọn Nguyệt Hoa Kiếm Tiên.
Càng huống chi, ở giữa hắn và Nguyệt Hoa Kiếm Tiên, đã sớm có xung đột.
"Bái kiến Mặc Khuynh sư tỷ."
Tô Tử Mặc chắp tay hành lễ, cất giọng nói: "Nguyên nhân gây ra việc này là ở trên người ta. Vốn là..."
Ở phía dưới ánh mắt giống như muốn giết người của bọn Nguyệt Hoa Kiếm Tiên, Tiếu Ly, vẻ mặt của Tô Tử Mặc không hề sợ hãi, kể lại trọn vẹn sự việc từ đầu tới đuôi một lần.
Bọn Tiếu Ly càng nghe, sắc mặt lại càng khó coi.
Bọn họ hận không thể lập tức ra tay phế bỏ Tô Tử Mặc.
Nhưng Mặc Khuynh Tiên Tử đang ở đây, ai cũng không tiện ra tay.
Ngay cả Nguyệt Hoa Kiếm Tiên, cũng bắt đầu thu liễm mũi nhọn, giống như là không muốn làm cho giai nhân không vui.
Mặc Khuynh Tiên Tử nhìn Tô Tử Mặc ở bên trên Đài luận kiếm, dần dần nhớ lại, vị thư sinh mặc áo xanh này là tu sĩ mà ngàn năm trước, nàng cứu được từ bên trong trận Tiên Tông Đại Tuyển.
"Lá gan của người này thật lớn, ở bên dưới áp lực của bọn Nguyệt Hoa sư huynh, vẫn còn dám đứng ra nói rõ tình hình thực tế."
Vẻ mặt của Mặc Khuynh Tiên Tử lạnh nhạt, nhưng trong lòng âm thầm tán thưởng một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận