Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 3272: Chẳng được gì

Giao Long Đảo Chủ vừa dứt lời, vẻ đắc ý trên mặt còn chưa biến mất, đã nhìn thấy Tô Tử Mặc lại vung A Tỳ Kiếm bên tay trái lên, chém tới đoản kích của hắn!
"Không biết tự lượng sức mình!"
Giao Long Đảo Chủ cười lạnh một tiếng, múa đoản kích trong tay lên, lực lượng càng thêm hung hãn mãnh liệt, đâm về phía A Tỳ Kiếm của Tô Tử Mặc.
Đang!
Kích kiếm va chạm, bộc phát ra một tiếng vang chói tai!
Mũi kích và mũi kiếm đụng vào nhau, giống như là xỏ kim!
Ngay sau đó, ở trước mắt bao nhiêu người, A Tỳ Kiếm thuận theo mũi đoản kích, lại trực tiếp bổ nó ra!
Giống như là một cây trúc, bị chẻ ra, chia thành hai mảnh!
Chuyện này còn khó hơn nhiều so với chỉ chặt đứt đoản kích!
Trong mắt Tô Tử Mặc lướt qua một tia giật mình.
Từ sau khi đạt được hai thanh kiếm A Tỳ, U Minh, hắn cũng chỉ mới động tới một lần, cũng không hiểu nhiều đối với hai thanh kiếm.
A Tỳ Kiếm, được xưng là sắc bén đứng đầu nhất, giờ phút này xác thực là cũng đã hiển lộ hết ra không cần nghi ngờ!
Sát khí của U Minh Kiếm lại mạnh hơn, nhưng so sắc bén thì lại có chỗ không kịp.
Cho nên, U Minh Kiếm không thể một nhát chặt đứt đoản kích của Giao Long Đảo Chủ, mà A Tỳ Kiếm lại có thể một kiếm chẻ đôi!
Giao Long Đảo Chủ quá sợ hãi, vội vàng thu tay lại.
Nếu như hắn buông tay hơi chậm một chút, long trảo của hắn, đều bị sẽ A Tỳ Kiếm thuận thế chặt đứt!
Càng là như vậy, Giao Long Đảo Chủ lại càng đỏ mắt với hai thanh bảo kiếm này.
Không chờ hắn suy nghĩ nhiều, Tô Tử Mặc đã cầm hai thanh kiếm trong tay, tấn công về phía hắn!
Giao Long Đảo Chủ kiêng kỵ sự sắc bén của hai thanh kiếm A Tỳ, U Minh, không dám cùng va chạm, liên tiếp lui về phía sau.
Về mặt sức mạnh, hắn thắng Tô Tử Mặc.
Nhưng Tô Tử Mặc cầm hai thanh kiếm A Tỳ, U Minh trong tay, kiếm pháp lại tinh diệu, thế công liên miên bất tuyệt, kín không kẽ hở, Giao Long Đảo Chủ căn bản là không có cơ hội phản kích!
May mắn là các vị Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn xung quanh đồng loạt ra tay trợ giúp, nếu không, tình cảnh của hắn, sẽ càng thêm hung hiểm!
"Tiếp tục như vậy cũng không được!"
Giao Long Đảo Chủ nhíu chặt lông mày, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra, còn phải tế ra món bảo đồ kia."
Từ khi hắn lấy được tấm bảo đồ vô danh này, vẫn chưa tham ngộ ra huyền bí trong đó, mặc kệ là lấy huyết mạch, thần thức, hay là đạo pháp đi thúc giục, đều không có bất cứ động tĩnh gì.
Nhưng tấm bảo đồ vô danh này, lại có một chỗ cực kỳ lợi hại.
Chính là bảo đồ vô danh, có thể nuốt được vạn vật!
Mặc kệ là sống hay chết, chỉ cần rơi vào bên trong bảo đồ vô danh, sẽ lập tức bị cắn nuốt, biến mất không thấy đâu nữa.
Năm đó, hắn thậm chí còn mượn nhờ bảo đồ vô danh, nuốt chửng một vị Chí Thiên Tôn vào trong!
Chỉ là, loại năng lực này, cũng không phải là không có tệ nạn.
Thứ nhất, hắn không có cách nào điều khiển bảo đồ vô danh.
Nói cách khác, hắn không có cách nào khống chế bảo đồ vô danh chủ động cắn nuốt người hoặc là bảo vật, chỉ có thể bố trí một chút cạm bẫy, dụ dỗ đối thủ đụng vào đó.
Thứ hai, mặc kệ là vật sống hay là bảo vật, một khi tiến vào bên trong bảo đồ vô danh, lập tức không có bất cứ quan hệ nào với hắn nữa.
Hắn không dò xét được, cũng không lấy ra được.
Cũng chính vì vậy, Giao Long Đảo Chủ mới chậm chạp không chịu ra tay.
Hắn tin tưởng, lấy năng lực của bảo đồ vô danh, tuyệt đối là có thể nuốt hai thanh kiếm A Tỳ, U Minh.
Nhưng nếu như nuốt hai thanh tuyệt thế bảo kiếm này vào, cố nhiên là có thể nhẹ nhõm giết chết Tô Tử Mặc, nhưng hắn cũng không chiếm được chỗ tốt gì.
Giao Long Đảo Chủ vừa lui lại, vừa nghĩ biện pháp bố trí cạm bẫy.
Tốt nhất là nuốt Tô Tử Mặc đi vào, lại có thể giữ lại hai thanh tuyệt thế bảo kiếm kia!
Đột nhiên!
Giao Long Đảo Chủ đột nhiên phát động phản công, Đại Đạo Dị Tượng, dị tượng huyết mạch hiển hóa, từ trong túi trữ vật, tế ra mấy chục món thần binh lợi khí, đập tới phía Tô Tử Mặc!
Một phương Thế Giới của Tô Tử Mặc, đã tán loạn.
Cứ việc cầm hai thanh kiếm A Tỳ, U Minh trong tay, nhưng đối mặt với thế công hung mãnh như vậy của Giao Long Đảo Chủ, vẫn có chút không chống đỡ được.
Mượn nhờ hai thanh kiếm A Tỳ, U Minh, ngược lại cũng ngăn cản được rất nhiều Thần Binh Linh Bảo đang đâm tới.
Nhưng lực lượng khổng lồ ẩn chứa bên trên những món Thần Binh Linh Bảo này, hắn lại khó có thể hóa giải.
Lại thêm thế công của Đại Đạo Dị Tượng, dị tượng huyết mạch, Tô Tử Mặc bị xung kích kịch liệt, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, không ngừng lùi lại!
Đương nhiên, chút thương thế ấy, đối với Thanh Liên Chân Thân mà nói, dường như là không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Nhưng ngay lúc này, trong lòng Tô Tử Mặc hơi động.
Khóe mắt trông thấy sau lưng có một bức hoạ to lớn hiện ra, phía trên là một mảnh tối tăm mờ mịt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Bức vẽ này từ đâu tới?
Tô Tử Mặc cũng không suy nghĩ nhiều, trở tay chém một kiếm.
U Minh Kiếm chém lên bên trên bức tranh này, để cho bức tranh này phát ra một trận run rẩy!
Trái tim của Giao Long Đảo Chủ, cũng run lên một cái theo, sợ U Minh Kiếm chặt đứt bảo đồ vô danh.
Cũng may là sau khi bảo đồ vô danh run rẩy, lại cấp tốc khôi phục như lúc ban đầu, trên bức tranh, cũng chưa từng xuất hiện bất luận vết kiếm nào cả.
Không chỉ như thế, tấm bảo đồ vô danh này còn bắn ra một luồng lực hút to lớn, lại muốn hút U Minh Kiếm đi vào!
Mà tay Tô Tử Mặc lại nắm chặt U Minh Kiếm, giống như là chưa kịp buông tay, hay là không nỡ bỏ bảo kiếm, lại theo U Minh Kiếm, cũng bị bảo đồ vô danh nuốt vào!
Trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.
"Đừng!"
Giao Long Đảo Chủ kinh hãi hô lên một tiếng, mắt thấy hai thanh kiếm A Tỳ, U Minh đều bị bảo đồ vô danh nuốt mất, nhất thời sinh ra vô tận hối hận.
Thọ yến hôm nay, bị tên Tô Tử Mặc này giết chóc, máu nhuộm đại điện, ngay cả con trai thứ tư của hắn đều bị giết, Thiên Tôn Linh Bảo tùy thân cũng bị lphế đi, kết quả cuối cùng huyên náo gà bay trứng vỡ, lại chẳng được gì!
Giao Long Đảo Chủ nhìn chằm chằm vào bảo đồ vô danh ở cách đó không xa, thật sự là vừa yêu vừa hận.
Trong Giao Long Đại Điện, Đầu Lĩnh của các thế lực đều dãn nhẹ một hơi.
Vừa rồi đối mặt với vị Hỗn Độn Cung Chủ cầm song kiếm trong tay kia, tất cả mọi người đều hãi hùng khiếp vía!
Bọn họ nào đã được thấy qua bảo kiếm khủng bố như thế!
Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn ở phía dưới hai thanh bảo kiếm này, mỏng manh như tờ giấy.
Chỉ trong chốc lát vừa rồi, đã có ba mươi mấy vị Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn phơi thây ở trong đại điện!
"Thủ đoạn của đảo chủ thật sự là ghê gớm!"
Một vị Đầu Lĩnh không biết là của thế lực đứng ra, toát ra nụ cười nịnh hót, tán thán nói: "Vừa rồi tên kia ngông cuồng như thế, may mắn là có đảo chủ đại phát thần uy, kịp thời ra tay, mới có thể trấn áp hắn!"
Trong lòng Giao Long Đảo Chủ càng thêm nổi nóng, vừa mất đi hai thanh tuyệt thế bảo kiếm.
Bên tai nghe được 'thủ đoạn của đảo chủ thật là ghê gớm' gì đó, trong lòng càng thêm bực bội, đột nhiên vướn long trảo to lớn ra, trong nháy mắt đã chộp tới, đập nát đầu của vị Thiên Tôn này, miệng quát: "Cũng để cho ngươi thấy thủ đoạn của ta!"
Những cường giả còn lại thấy thế, đều theo bản năng lui lại nửa bước, vẻ mặt e ngại, không còn dám tùy tiện nói gì nữa.
Vị Thiên Tôn vừa rồi kia, rõ ràng là Giao Long Đảo Chủ không có chỗ trút giận, lại gặp phải hắn nói chuyện nên mới tiện tay làm thịt hắn!
Long Vũ Đại Thiên Tôn tiến lên nửa bước, trầm giọng nói: "Tứ ca bỏ mình, phụ vương nén bi thương, bảo trọng thân thể. Ta sẽ ngay lập tức dẫn người đi san bằng Hỗn Độn Cung, báo thù thay cho tứ ca!"
"Đi đi!"
Sắc mặt của Giao Long Đảo Chủ âm trầm, phất phất tay.
Ba vị Đầu Lĩnh của Cự Linh Cốc, Huyền Điểu Lâm, Băng Sương Tuyết Nguyên, cũng thừa cơ nói: "Chúng ta nguyện đi cùng với Long Vũ Đại Thiên Tôn, san bằng Hỗn Độn Cung!"
Bọn họ đã sớm kết thù kết oán với Hỗn Độn Cung, đương nhiên là sẽ không buông tha cho cơ hội nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bỏ đá xuống giếng này.
Long Vũ Đại Thiên Tôn ngắm nhìn bốn phía, cất giọng nói: "Buổi thọ yến hôm nay vẫn chưa kết thúc, các vị đạo hữu ở đây chờ một lát. Đợi ta mang đầu lâu của toàn bộ sinh linh của Hỗn Độn Cung về, để cho phụ vương nhắm rượu, đẻ trận thọ yến này thêm chút vui mừng!"
"Chờ mong Long Vũ đạo hữu khải hoàn!"
Thế lực khắp nơi cùng nhau kêu lên phụ họa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận