Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 3131: Bây giờ không cho phép xem

"Phong Tàn Thiên!"
Tấn Vương cố nén sự đau nhức kịch liệt trên người, vẻ mặt dữ tợn, cắn răng nói: "Coi như ngươi giết ta, bọn hạ nhân các ngươi cũng không có kết cục tốt!"
"Có Thần Tiêu Tiên Đế ở đó, tuyệt đối là sẽ không dễ dàng để cho các ngươi phá hỏng quy củ phân cấp ở Thiên Giới!"
Nhìn có vẻ như là Tấn Vương đang giãy dụa trước khi chết, nhưng kỳ thật, lời nói này của hắn, có dụng ý hiểm ác.
Đơn giản chính là muốn dẫn dụ Phong Tàn Thiên tới Thần Tiêu Cung, quyết đấu với Thần Tiêu Tiên Đế!
Mà Thần Tiêu Cung vào lúc này, không chỉ có Thần Tiêu Tiên Đế, còn có cả Cửu Tiêu Tiên Đế!
Chỉ cần Phong Tàn Thiên dám đặt chân tới nơi đó, hắn hẳn sẽ phải chết không cần nghi ngờ!
Đây chính là phản kích sau cùng của Tấn Vương.
"Chúng ta có thể thành công hay không, ngươi cũng không có cơ hội thấy được."
Phong Tàn Thiên cười lạnh một tiếng, nói: "Cảnh tượng cuối cùng mà ngươi nhìn thấy trong đời, chính là cảnh Đại Tấn Tiên Quốc bị hủy diệt!"
Ầm!
Phong Tàn Thiên ném Kinh Tà Thương trong tay ra, hóa thành một tia sét, đâm trúng đầu Tấn Vương, trong nháy mắt nổ tung, máu tươi tràn ngập!
Tấn Vương, chết!
Xung quanh có vô số tu sĩ của thế lực khắp nơi trên Thần Tiêu Tiên Vực tụ tập lại, lít nha lít nhít tụ tập ở cùng một chỗ, nhưng lại vô cùng an tĩnh.
Một ít tu sĩ thuộc về Vương thành Đại Tấn, đã sớm tứ tán bỏ chạy.
Giống như lời Phong Tàn Thiên nói, Đại Tấn Tiên Quốc xong rồi!
So với kết cục của Thiên Hình Vương, Tấn Vương cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Tấn Vương chưa hề coi tu sĩ hạ giới như con người.
Mà trước khi hắn chết, bị mười mấy La Sát Vương chặt đứt tứ chi, lăn lộn ở trên đường giống như là đồ chơi, mất đi tất cả tôn nghiêm.
Giống như là một con chó chết, cả người dính đầy vết máu, tùy ý bị người vứt bỏ ở trên đường.
Giống như là hắn từng đối đãi với đông đảo sinh linh tới từ hạ giới.
Giống như là một loại luân hồi.
Vân U Vương nhìn tất cả mọi chuyện đang xảy ra, sự sợ hãi trong lòng cũng càng ngày càng sâu.
Thiên Hình Vương chết rồi.
Tấn Vương cũng đã chết.
Nhưng hắn còn sống!
Cho tới giờ phút này, Tô Tử Mặc còn chưa giết hắn.
Hắn căn bản là không biết, Tô Tử Mặc sẽ dùng phương thức nào để đối đãi với hắn!
Chẳng lẽ là còn đáng sợ hơn những cực hình của Thiên Hình Vương?
Chẳng lẽ hắn sẽ chết thê thảm hơn cả Tấn Vương, không còn tôn nghiêm?
Ý nghĩ thế này một khi nổi lên, không có cách nào ngăn chặn.
Mà mỗi một lần hít thở, đối với Vân U Vương, đều là sự tra tấn lớn lao!
Chỉ cần Tô Tử Mặc không giết hắn, hắn sẽ thời thời khắc khắc đều phải sống ở trong một loại sợ hãi không rõ, run lẩy bẩy, kéo dài hơi tàn!
Đột nhiên!
Vân U Vương nhìn đám La Sát Quỷ có dung mạo xấu xí kia, trong đầu hiện lên một tia sáng.
Hắn đã không sống được, nhưng Tô Tử Mặc cũng đừng nghĩ tới chuyện sống tốt!
"Ha ha ha ha!"
Vân U Vương đột nhiên cười lớn một tiếng, nói: "Tô Tử Mặc, La Sát Tội Địa vỡ nát, đám La Sát Quỷ kia biến mất không thấy đâu, thì ra là ở chỗ ngươi!"
"Ngươi tự tiện thu lưu La Sát Tội Linh, hãy đợi sự trừng phạt của Phụng Thiên Giới đi!"
Đám người vốn đang an tĩnh nghe được câu này, trong nháy mắt đã sôi trào, bộc phát ra từng đợt tiếng ồn ào.
Năm đó, Phụng Thiên hạ lệnh đuổi giết, truyền khắp 3000 giới, rất nhiều tu sĩ đều rõ ràng.
Nhưng cho tới hôm nay, 3000 giới đều không phát hiện ra tung tích của La Sát Tội Linh.
Không nghĩ tới, vậy mà ở bên cạnh Tô Tử Mặc, phát hiện ra mười mấy vị!
Mặc dù đông đảo tu sĩ đều sẽ không ngây thơ cho rằng, chuyện La Sát Tội Địa bị đánh nát, có liên quan gì tới đám người Tô Tử Mặc.
Nhưng bên cạnh có mười mấy La Sát Vương, việc này cũng rất khó giải thích, một khi truyền đến Phụng Thiên Giới, đủ để mang đến tai hoạ ngập đầu cho bọn sinh linh tới từ hạ giới này!
Vân U Vương cười to nói: "Nơi đây có vô số tu sĩ đang tụ tập, coi như bây giờ ngươi giết ta, cũng không giấu được chuyện này! Tô Tử Mặc, ngươi xong rồi!"
Vẻ mặt của Tô Tử Mặc lạnh nhạt, cũng không ngắt lời Vân U Vương.
Thậm chí ở phía dưới sự quan sát của mọi người, Tô Tử Mặc giống như là không thèm quan tâm tới sự uy hiếp của Vân U Vương, giống như là không nghe thấy vậy.
Tô Tử Mặc đi tới trước mặt mọi người của Thư Viện, nhìn về phía bọn Dương Nhược Hư, Xích Hồng Tiên Tử, mỉm cười, nói: "Chư vị, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
"Tô sư. . ."
Dương Nhược Hư vừa mới mở miệng, sau đó lại lắc đầu cười nói: "Không đúng, bây giờ không thể xưng ngươi là Tô sư đệ, ngươi bây giờ là Tiên Vương, muốn xưng huynh gọi đệ với ngươi đều không đủ tư cách."
"Dương huynh bây giờ là Tông chủ của Thư Viện, ta cũng không sánh bằng nha."
Tô Tử Mặc cũng cười đáp.
Giữa hai người, tự nhiên không đơn giản chỉ là tình đồng môn.
Năm đó ở trong Thư Viện, Dương Nhược Hư phải thừa nhận áp lực cực lớn, từng nhiều lần ra mặt trợ giúp Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc đã từng tiến về A Tỳ Địa Ngục, mang Vô Ưu Quả về, cứu mạng của Dương Nhược Hư.
Xích Hồng Tiên Tử cười nói: "Tô sư huynh, ngươi bây giờ lợi hại nha, ta đều sắp không nhận ra rồi. Nhớ ngày đó, chúng ta vẫn còn cùng nhau tham gia Tiên Tông Đại Tuyển, nhưng hôm nay. . ."
Hơn một vạn năm đã trôi qua, chênh lệch giữa hai người, đã càng lúc càng lớn.
Ánh mắt của Tô Tử Mặc, rơi lên bên trên gương mặt như vẽ của Mặc Khuynh, cùng đôi mắt trong sáng như nước kia, đột nhiên có chút chột dạ.
Bình tĩnh mà xem xét, đoạn thời gian ở trong Thư Viện kia, Mặc Khuynh sư tỷ từng trợ giúp hắn không ít.
Mặc Khuynh sư tỷ không thích chém giết tranh đấu, bình thường đều rất ít khi rời động phủ.
Mà lần kia, lại bởi vì một câu của hắn, quyết định tự mình ra mặt, điều khiển thuyền hoa, chở hắn tiến về Thương Vân Sơn, đi cứu Phong Tử Y.
Thậm chí, còn ra tay chém một vị Chân Linh của Đại Tấn Tiên Quốc!
Đương nhiên, Tô Tử Mặc cũng biết, hơn phân nửa nguyên nhân là Mặc Khuynh sư tỷ nể tình hắn quen biết Hoang Võ.
Tô Tử Mặc chột dạ, cũng là vì điều này.
Bởi vì, hắn chính là Hoang Võ. . .
Lần trước, Mặc Khuynh sư tỷ để hắn giao cho Hoang Võ một bức tranh, bây giờ vẫn còn ở nơi hẻo lánh bên trong túi trữ vật của hắn.
Hơn nữa, Tô Tử Mặc luôn có cảm giác lần này trở về, ánh mắt của Mặc Khuynh sư tỷ nhìn hắn, giống như là lộ ra một tia kỳ quái.
Tô Tử Mặc cười gật gật đầu, ánh mắt lập tức tránh ra, không có ý định hàn huyên với Mặc Khuynh.
"Tô sư đệ. . ."
Mặc Khuynh lại đột nhiên mở miệng, đi lên phía trước, từ trong túi trữ vật lấy ra một bức tranh, đưa tới.
Tô Tử Mặc nhìn bức tranh này, ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Vẫn để cho ta giao cho. . ."
Không chờ hắn nói xong, Mặc Khuynh đã lắc đầu, nói: "Đây là đưa cho ngươi."
"Ồ. . ."
Mọi người của Thư Viện thấy cảnh này, trong miệng phát ra một tràng âm thanh quái dị, giống như trêu chọc nhìn hai người.
"Xoạt!"
Lâm Huyền Cơ không nhịn được nhảy ra ngoài, phàn nàn nói: "Ta từng nhiều lần đi cầu, nhưng Mặc Khuynh đạo hữu đều không đưa cho ta một bức nào cả!"
Sau đó, Lâm Huyền Cơ trừng to hai mắt, mặt mũi tràn đầy phẫn uất nhìn Mặc Khuynh, hỏi: "Hơn nữa, không phải là ngươi từng nói với ta là, ngươi chưa từng tặng tranh cho người hay sao?"
Mặc Khuynh cúi đầu không nói.
Chuyện này đương nhiên chỉ là nàng tìm một câu lấy cớ mà thôi.
Mọi người ở đây cũng đều nhìn ra được.
Sao biết được, Lâm Huyền Cơ sờ lên cằm, con ngươi xoay động, trầm ngâm nói: "Ta biết rồi! Tô Tử Mặc không phải người!"
Nói xong, Lâm Huyền Cơ nhanh chân bỏ chạy, dẫn tới một trận cười vang.
Tô Tử Mặc cũng không nhịn được bật cười.
Những cố nhân tới từ Thiên Hoang bọn họ đã từng cùng nhau trải qua quá nhiều chuyện, cũng chỉ có bọn họ mới có thể trêu chọc nhau, hơn nữa còn không có bất cứ khúc mắc nào như thế.
Tô Tử Mặc nhìn Mặc Khuynh, ngược lại hơi cảm thấy kinh ngạc, không biết tại sao Mặc Khuynh lại đưa cho hắn một bức tranh.
Hắn cũng không biết, bên trong bức tranh này vẽ cái gì.
Tô Tử Mặc đang định mở bức tranh này ra, Mặc Khuynh lại đột nhiên xòe bàn tay ra đè lại, hơi lắc đầu, giống như cười mà không phải cười nói: "Bây giờ không cho phép xem, chờ tới lúc ngươi rảnh rỗi rồi xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận