Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1918: Ta đến định quy củ

Tô Tử Mặc cùng tu sĩ không có mũi đi theo một vị Địa Tiên tiến về một chỗ mỏ Nguyên Linh bên ngoài Lưu Quang Thành.
Chỗ mỏ Nguyên Linh này nằm ngay ở một ngọn núi trong dãy núi Vũ Ninh, là tòa mỏ Nguyên Linh thứ bảy do Lưu Quang Thành quản lý.
Nói như vậy, mỗi một tòa mỏ Nguyên Linh đều sẽ có rất nhiều khoáng mạch, thuận theo những khoáng mạch này mở giếng mỏ, là có thể bắt đầu thu thập Nguyên Linh Thạch.
Đương nhiên, số lượng Nguyên Linh Thạch đào được ở mỗi khoáng mạch đều không giống nhau.
Nếu vận khí tốt thì có khả năng một mạch khoáng đã thu được hơn vạn viên Nguyên Linh Thạch.
Nếu vận khí không tốt, có khả năng một mạch khoáng chỉ sinh ra mấy chục viên.
Chung quanh tòa mỏ Nguyên Linh thứ bảy này có hơn một ngàn vị Địa Tiên cường giả trấn thủ, trong đó còn có một vị Thiên Tiên cường giả tọa trấn, có thể thấy được Lưu Quang Thành rất coi trọng mỏ Nguyên Linh.
Những năm gần đây, gần như không có người nào dám đánh chủ ý tới mỏ Nguyên Linh!
Tô Tử Mặc cùng tu sĩ không có mũi được phân đến một chỗ giếng mỏ.
Trước khi tiến vào giếng mỏ, quả nhiên có một vị Địa Tiên cường giả tới đây, lấy bí pháp phong cấm liên hệ thức hải với với túi trữ vật của Tô Tử Mặc cùng tu sĩ không có mũi.
Kỳ thật, lấy tu vi thủ đoạn bây giờ của Tô Tử Mặc, hoàn toàn có năng lực tránh thoát loại thần thức phong cấm này.
Nhưng nếu làm thế cũng sẽ kinh động đến người này, không cần thiết phải thế.
Sau đó, người này ném cho Tô Tử Mặc cùng tu sĩ không có mũi một túi trữ vật cùng một chiếc xẻng ngọc.
"Hàng năm nộp lên một lần Nguyên Linh Thạch, số lượng mỗi lần là năm ngàn viên!"
Người này nói một câu rồi xoay người rời đi.
Tu sĩ không có mũi giải thích nói: "Chúng ta đào được Nguyên Linh Thạch thì chứa ở trong túi trữ vật này, đi xuống lấy quặng, loại xẻng ngọc này dễ dùng nhất."
Tô Tử Mặc cùng tu sĩ không có mũi bám vào dây thừng, chậm chậm tiến vào bên trong một giếng mỏ.
Khi hai người không ngừng xâm nhập, chung quanh càng ngày càng ẩm ướt âm u.
Nhưng với tu vi của hai người, trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể thấy rõ tình huống chung quanh.
Hồi lâu sau, hai người rốt cục đã hạ xuống mặt đất.
Mặc dù gọi là giếng mỏ, nhưng phía dưới giếng mỏ lại cực kỳ rộng rãi.
Phía dưới có không ít tu sĩ xuyên tới xuyên lui, chung quanh hiện ra một số quặng mỏ, bên trong có tu sĩ đang vung xẻng ngọc, không ngừng đào bùn cát trong hầm mỏ, thu thập Nguyên Linh Thạch.
"Hắc hắc!"
Trung tâm giếng mỏ có một vị tráng hán đeo kim đao ngồi ở đó, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, râu ria xồm xoàm, ánh mắt hung ác, đang theo dõi hai người Tô Tử Mặc, cười quái dị một tiếng.
"Uồi, lại có hai người mới tới."
Tô Tử Mặc vừa tiến vào giếng mỏ đã chú ý tới người này.
Đây là một Huyền Tiên bát giai.
Ở trong giếng mỏ này, tính cả hai người bọn họ thì có lẽ có khoảng một trăm người.
Tu sĩ không có mũi đột nhiên truyền âm nói: "Người này có lẽ chính là lão đại trong giếng mỏ này, nói như vậy đi, hàng năm chúng ta đào được Nguyên Linh Thạch, đều cần giao nộp năm mươi viên Nguyên Linh Thạch cho hắn. Kể từ đó, hắn không cần làm gì cả là có thể tuỳ tiện gom góp năm ngàn viên Nguyên Linh Thạch."
"Loại chuyện này, thủ vệ trên khu mỏ quặng cũng mặc kệ sao?"
Tô Tử Mặc nhíu mày hỏi.
Tu sĩ không có mũi bĩu môi nói: "Ở dưới giếng mỏ luôn tối tăm không có mặt trời, còn có thể gặp phải mấy vật loạn thất bát tao, đám thủ vệ phía trên đều rất thông minh, ai chịu xuống đây chứ ?"
"Những thủ vệ này dù có biết rõ cũng nhắm một mắt mở một mắt thôi."
Tô Tử Mặc hơi trầm ngâm, ánh mắt lấp lóe, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Tu sĩ không có mũi cảnh cáo nói: "Ở dưới giếng mỏ này, người có lực chiến đấu mạnh nhất là lão đại nơi này. Hắn để ngươi làm cái gì, ngươi cứ làm cái đó, ta khuyên ngươi một câu, tự giải quyết cho tốt, đừng vọng tưởng khiêu chiến hắn!"
"Hai người mới các ngươi, biết rõ quy củ ở nơi này chưa?"
Đúng lúc này, tráng hán toét miệng cười híp mắt hỏi.
"Biết rõ."
Tu sĩ không có mũi lập tức lên tiếng.
Tô Tử Mặc lẳng lặng nhìn tráng hán mà không nói gì.
Khóe miệng tráng hán hơi vểnh lên, chỉ vào trong góc cách đó không xa có mấy chục thi thể máu thịt be bét, đã hư thối, lạnh lùng nói: "Những năm gần đây, luôn có người không phục quản giáo, vọng tưởng khiêu chiến quy củ mà ta lập ra, đây chính là kết quả của bọn hắn!"
"Thượng tiên yên tâm, ta hiểu, ta hiểu."
Tu sĩ không có mũi vội vàng nói một câu.
Tô Tử Mặc vẫn giữ im lặng, nhìn chằm chằm tráng hán, trong lòng tính toán một chuyện khác.
Ở dưới giếng mỏ này đào quặng, hàng năm đều phải nộp lên trên năm ngàn viên Nguyên Linh Thạch.
Mà hắn lại muốn dùng Nguyên Linh Thạch để tu luyện.
Hai chuyện này tất nhiên sẽ tồn tại xung đột.
Hắn cũng không muốn tốn công sức tốn thời gian đào Nguyên Linh Thạch rồi nộp lên cho người ngoài.
Tô Tử Mặc vẫn còn đang suy tư, nên xử lý chuyện này như thế nào, lại phát hiện ra biện pháp giải quyết đang ở trước mắt!
Tu sĩ không có mũi nhìn Tô Tử Mặc không thức thời, vội vàng rời đi, kéo dài khoảng cách cùng Tô Tử Mặc, sợ tráng hán hiểu nhầm hai người là cùng nhau.
"Khởi bẩm thượng tiên, ta cũng không quen người này."
Tu sĩ không có mũi còn cố ý giải thích một câu.
Tráng hán khoát khoát tay, chậm chậm đứng dậy, nhe răng cười với Tô Tử Mặc rồi nói: "Tiểu tử, ngươi chuẩn bị muốn chết sao ?"
"Quy củ của nơi này là ngươi định ?"
Tô Tử Mặc mỉm cười, nụ cười có chút cổ quái, giống như không có ý tốt.
"Không sai!"
Tráng hán nắm chặt hai tay, mắt lộ ra hung quang, cả người đều căng cứng, giống như một con yêu báo, bất cứ lúc nào cũng sẽ vọt ra ngoài!
"Nắm tay người nào lớn, người đó có thể định quy củ của nơi này ?"
Tô Tử Mặc lại hỏi một câu.
"Không sai!"
Tráng hán còn chưa dứt lời đã ra tay trước, nhào tới Tô Tử Mặc, phất tay đánh ra một quyền, mùi máu tanh cực kỳ thảm liệt bắn ra làm người ta ngạt thở!
Huyền Tiên tiến vào giếng mỏ, thức hải bị phong cấm, không vận dụng được thần thông phép thuật, chỉ có thể so đấu về nhục thân khí huyết, lực cận chiến!
Tráng hán thường xuyên luyện thể, lực cận chiến khủng bố, xưng bá trong giếng mỏ này đã mấy ngàn năm, không có người nào là đối thủ của hắn.
Tô Tử Mặc giống như một thư sinh nho nhã yếu ớt, hắn căn bản không thèm để ý tới Tô Tử Mặc!
Vẻ mặt Tô Tử Mặc vẫn như thường, khẽ mỉm cười rồi cũng cất bước tiến lên, đột nhiên vươn bàn tay trắng noãn ra, đánh về phía tráng hán!
Đại Hỗn Nguyên Chưởng bộc phát!
Ầm!
Nắm đấm của tráng hán va chạm cùng bàn tay của Tô Tử Mặc.
Toàn thân tráng hán chấn động mạnh, chỉ cảm thấy một luồng lực lượng cực kì khủng bố đáng sợ tràn vào hai tay, ống tay áo vỡ nát tan tành, cơ bắp trên cánh tay đều truyền đến cảm giác đau đớn vì bị xé rách vặn gẫy!
Tráng hán mặc dù là Huyền Tiên bát giai, sở trường luyện thể, nhưng nhục thân của hắn có mạnh hơn cũng không thể địch lại Thanh Liên chân thân!
Dù không sử dụng khí huyết, Thanh Liên chân thân cũng có thể dễ dàng trấn áp hắn!
Tráng hán kêu lên một tiếng đau đớn, vội vàng lui lại.
Tô Tử Mặc lại như bóng với hình, lấn người xông lên, Đại Hỗn Nguyên Chưởng vẫn bao phủ trên đỉnh đầu tráng hán, tiếp tục đè xuống!
Tráng hán bất đắc dĩ, không thể tránh được nên chỉ có thể giơ hai tay lên, miễn cưỡng ngăn cản.
Ầm!
Đại Hỗn Nguyên Chưởng đánh xuống vị trí hai tay giao nhau.
Tráng hán kêu thảm một tiếng, hai chân đều lún thật sâu xuống bùn đất, không lún quá gối, hai tay truyền đến đau nhức kịch liệt, căn bản không ngăn cản nổi.
Đại Hỗn Nguyên Chưởng đánh gãy hai tay tráng hán, tiếp tục ép xuống, đập thẳng đến thiên linh cái.
"Mạng ta xong rồi!"
Trong lòng tráng hán thầm than một tiếng.
Bàn tay này rơi xuống trên đỉnh đầu hắn lại đột nhiên thu lực, lơ lửng bất động.
Tráng hán cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn biết rõ chỉ cần lòng bàn tay của Tô Tử Mặc dùng lực thì đầu của hắn sẽ bị đánh nát, nguyên thần tịch diệt!
Tu sĩ không có mũi và người đào quặng chung quanh đều ngẩn người đứng tại chỗ, vẻ mặt chấn kinh.
Trận chiến đấu mới vừa xảy ra, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng đã kết thúc!
m thanh của Tô Tử Mặc chậm chậm vang lên: "Từ hôm nay trở đi, quy củ ở nơi này do ta định!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận