Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1693: Con rối

Trong nháy mắt khi Ẩn hoàng bại lộ, Đế Vũ đã ý thức được, Ẩn hoàng sẽ dữ nhiều lành ít.
Thủ đoạn của Ẩn hoàng thắng ở chỗ hắn đánh bất ngờ.
Hai đạo tuyệt thế thần thông, Thiên Biến Vạn Hóa và Lừa Trời Qua Biển phối hợp với nhau, có thể lừa trời giấu đất, giết người trong vô hình!
Nhưng một khi Ẩn hoàng bại lộ, hắn căn bản ngăn không được lực lượng của Hoang Võ!
Đừng nói là Ẩn hoàng, dù là Đế Vũ đã lĩnh ngộ ba đạo tuyệt thế thần thông, cũng đỡ không nổi Hoang Võ bây giờ!
Tạo Hóa Thanh Liên bát phẩm đỉnh phong còn đáng sợ hơn cả Hung tộc!
Đế Vũ không cần suy nghĩ, quyết định thật nhanh, trực tiếp bỏ lại Ẩn hoàng, quay người bỏ trốn mất dạng!
Khi Tô Tử Mặc chém giết Ẩn hoàng, Đế Vũ đã chạy ra khỏi phiến rừng này.
Tô Tử Mặc cười lạnh, tản ra thần thức khổng lồ, rất nhanh đã khóa chặt vị trí của Đế Vũ, sau đó đuổi giết theo Đế Vũ.
Bình thường, phạm vi thần thức của Hoàng giả có chừng mấy chục vạn dặm.
Mà thần thức Tô Tử Mặc đạt tới trăm vạn dặm!
Hắn khẽ động thần thức, động tĩnh của một nửa chiến trường Thượng Cổ đều có thể nằm trong cảm giác của hắn!
Hoàng giả đã là cường giả đỉnh phong trên đại lục Thiên Hoang.
Tu luyện đến mức này, Tô Tử Mặc mới chính thức cảm nhận được lực lượng có thể khống chế thiên địa, dường như có thể nhìn xuống chúng sinh!
Tô Tử Mặc không ngừng đuổi theo Đế Vũ.
Trong thần thức cảm giác của hắn, Đế Vũ đột nhiên ngừng lại.
Không bao lâu sau, Tô Tử Mặc đã đuổi kịp.
Ở trước mặt Đế Vũ, còn có một người đứng đó, ngăn cản đường đi của hắn.
Mà người này hoàn toàn không tồn tại trong thần thức của Tô Tử Mặc!
Đại Minh tăng!
Nhìn qua có vẻ là Đế Vũ vừa mới giao thủ với Đại Minh tăng, bị thiệt lớn, sắc mặt trắng bệch, trong hơi thở đều mang mùi máu tươi.
"Ngươi rốt cuộc là ai!"
Đế Vũ nhìn chằm chằm vào Đại Minh tăng cách đó không xa, căm hận nói: "Sai ngươi lại muốn giúp Hoang Võ ngăn cản đường đi của ta!"
"Ta không giúp hắn, là ta muốn giết ngươi."
Đại Minh tăng lạnh nhạt đáp.
"Ta không biết ngươi, giữa chúng ta làm gì có ân oán? !"
Đế Vũ cắn răng nói.
Đại Minh tăng cười mà không phải cười nhìn Đế Vũ, đột nhiên hỏi: "Thế nào, lén thôi động « Luyện Huyết Ma Kinh » sao?"
"Ừm ?"
Vẻ mặt Đế Vũ khẽ biến.
Hắn không rõ vì sao chính mình vừa mới vận chuyển « Luyện Huyết Ma Kinh », đối phương đã có cảm ứng.
Lúc này, hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, trực tiếp vận chuyển bí pháp trong « Luyện Huyết Ma Kinh »!
"Huyết tế!"
Đế Vũ gầm nhẹ một tiếng, một luồng lực lượng quỷ dị cực độ tà ác, đánh tới trên người Đại Minh tăng cùng Tô Tử Mặc!
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Huyết mạch trong cơ thể hắn lại có chút rục rịch, suýt đã bị lực lượng quỷ dị này luyện hóa, hóa thành hư vô!
Hắn từng thấy được loại bí pháp này trong « Luyện Huyết Ma Kinh », bí pháp Huyết Tế được xuất ra, có thể cách không luyện hóa huyết mạch của những sinh linh khác, hóa thành tinh nguyên lực lượng của mình, cực kỳ bá đạo!
Kỳ quái là Tô Tử Mặc không cần cố ý khống chế, huyết mạch của hắn chỉ có chút dị động rồi lập tức bình tĩnh trở lại.
Mà Đại Minh tăng cũng bình tĩnh đứng đó, không có chút dị thường nào.
Đế Vũ tế ra Huyết Tế, vậy mà hoàn toàn không có hiệu quả đối với hai người!
"Làm sao lại..."
Đế Vũ chấn động, trừng lớn hai mắt, trên mặt đều là vẻ khó có thể tin.
Nếu như Tô Tử Mặc và Đại Minh tăng phóng ra thần thông bí pháp gì để ngăn cản đạo huyết tế này của hắn thì hắn có thể hiểu được.
Nhưng một màn này hoàn toàn không phải như thế!
Hắn dùng huyết tế lại hoàn toàn không có tác dụng đối với huyết mạch của Tô Tử Mặc cùng Đại Minh tăng!
"Huyết tế!"
Đúng lúc này, Đại Minh tăng đột nhiên xòe tay ra, cũng vận chuyển « Luyện Huyết Ma Kinh », cách hư không, nhẹ nhàng hướng về phía Đế Vũ rồi nắm lại.
Phốc!
Trên người Đế Vũ trong nháy mắt nổ ra một đám sương máu!
Tinh huyết nổ tung, hóa thành một đạo huyết quang, bay về phía Đại Minh tăng.
Đại Minh tăng há miệng, nuốt đạo huyết quang kia vào trong bụng.
Một tíc tắc kia, Đế Vũ đột nhiên già đi rất nhiều.
Cùng là một đạo bí pháp, Đại Minh tăng phóng ra đã luyện hóa hết hơn một nửa tinh huyết trong cơ thể Đế Vũ!
"Hóa ra là ngươi!"
Đế Vũ nhìn Đại Minh tăng, cười thảm nói: "Mấy trăm năm trước, người xuất thủ ngăn cản ta truy sát Hoang Võ, chính là ngươi!"
Đại Minh tăng không nói, xem như ngầm thừa nhận.
"A a a a."
Đế Vũ nở nụ cười, vẻ mặt thê lương, nói: "Dù giết ta thì có thể như thế nào, ngươi cũng chỉ là một con rối, vận mệnh của ngươi cũng bị người khác khống chế thôi!"
"Lợi hại, thật sự là lợi hại!"
Đế Vũ quay đầu nhìn về phía Tô Tử Mặc, nói: "Ta vốn nghĩ rằng Hoang Võ có bao nhiêu năng lực, hóa ra cũng không gì hơn thế này! Ngươi cũng chỉ là một tượng gỗ thôi! Ha ha ha ha!"
"Trong thiên hạ này, đều do hắn khống chế!"
Thân hình Tô Tử Mặc lấp lóe, đi tới bên cạnh Đế Vũ, xòe bàn tay ra, đánh xuống đỉnh đầu Đế Vũ, trực tiếp bắt lấy Nguyên Thần của Đế Vũ.
"Sưu Hồn thuật!"
Hai con ngươi Tô Tử Mặc nổi lên một đạo hắc mang quỷ dị.
Trong lòng bàn tay của hắn hiện ra một quả cầu ánh sáng, trong đó sinh ra một xiềng xích đen kịt, đâm vào trong Nguyên Thần của Đế Vũ!
Trí nhớ của Đế Vũ, hiện lên trong đầu Tô Tử Mặc.
Từ khi Đế Vũ bắt đầu tu hành, Ngưng Khí cảnh, Trúc Cơ cảnh... Đến tận Hợp Thể cảnh, đều không có tin tức gì quan trọng, tất cả đều bình thường.
Chỉ là sau khi Đế Vũ đạt tới Bán Tổ, tu vi không thể tinh tiến.
Càng về sau, thọ nguyên của hắn càng ngày càng ít, đã bước vào tuổi xế chiều, gần như không có cơ hội đột phá đến Lão Tổ!
Chính vào hôm ấy, Đế Vũ gặp được một người.
Tô Tử Mặc không thấy rõ dung mạo của người kia.
Khi hắn ngưng tụ tâm thần, muốn nhìn rõ dung mạo người kia thì người kia đột nhiên quay người, nhìn lại phía hắn, đó là một mặt máu quỷ dị, nhìn về phía hắn nở nụ cười âm trầm kinh khủng!
Oanh một tiếng!
Toàn thân Tô Tử Mặc chấn động mạnh như bị sét đánh, cả người trong nháy mắt giật mình tỉnh lại khỏi trạng thái Sưu Hồn thuật.
Tô Tử Mặc cúi đầu nhìn lại.
Nguyên Thần của Đế Vũ đã tịch diệt.
Hắn vẫn không thể thấy rõ mặt mũi người kia.
Trong lúc không để ý, cả người Tô Tử Mặc đã đổ đầy mồ hôi lạnh!
Trước khi Đế Vũ chết, có chút tương tự với Thiên Cơ trước khi chết.
Chuyện này khiến Tô Tử Mặc càng muốn dò xét bí mật phía sau!
Chỉ tiếc vẫn thất bại trong gang tấc.
"Thất bại rồi?."
Đại Minh tăng đứng cách đó không xa, nhẹ nhàng hỏi Tô Tử Mặc, dường như không ngạc nhiên chút nào với kết quả kia.
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
"Tất cả sắp kết thúc rồi."
Đại Minh tăng nhìn về nơi xa, lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt phức tạp, giống như có chút thất lạc, có chút thoải mái, có chút mong đợi, có chút áy náy.
Tô Tử Mặc đang muốn hỏi thăm, Đại Minh tăng đột nhiên nói: "Đúng rồi, còn có một việc muốn nhắc nhở ngươi một chút."
"Chuyện gì ?"
Tô Tử Mặc hỏi.
Đại Minh tăng nói: "Trên đại lục Thiên Hoang xuất hiện một yêu nghiệt, lai lịch bí ẩn, sư thừa không biết, nhưng lực chiến đấu lại cực kì khủng bố! Ở Bán Tổ cảnh, ta cũng không phải là đối thủ của hắn!"
"Ồ?"
Tô Tử Mặc ra vẻ kinh ngạc.
Hắn tự nhiên biết rõ, người mà Đại Minh tăng nhắc tới chính là Võ Đạo bản tôn!
Đại Minh tăng ngẩng đầu nhìn Tô Tử Mặc một chút, có chút gật đầu, quay người rời đi, rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.
Tô Tử Mặc đứng im không nói.
Bây giờ đại lục Thiên Hoang mặc dù là vạn tộc cùng tồn tại, tương đối bình tĩnh, nhưng hôm nay Đế Vũ vẫn lạc, lại khiến Tô Tử Mặc một lần nữa cảm nhận được một loại áp lực!
Gió mưa nổi lên!
Tô Tử Mặc suy nghĩ một chút, cũng quay người rời đi, chuẩn bị tiếp tục bế quan, cảm ngộ tuyệt thế thần thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận