Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 619: Im lặng như tờ

Muốn lập đạo sẽ khó khăn đến cỡ nào.
Thời gian trôi qua vô số năm đến nay, sóng lớn đãi cát, trong nhân tộc lưu truyền xuống đại đạo pháp môn cũng không ngoài ba loại Tiên, Phật, Ma.
Muốn cải mệnh cho thiên hạ thương sinh sẽ khó khăn tới cỡ nào.
Lấy thủ đoạn của Điệp Nguyệt mà cũng chỉ có thể mượn nhờ Thánh Vật là hoa Vô Ưu để giúp Tô Tử Mặc cải mệnh.
Loại chuyện này, đổi lại là người khác thì ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!
Trước đo, mục đích lớn nhất khiến Tô Tử Mặc tu hành, chính là muốn tiến về một cái thế giới khác, đi theo bước chân của Điệp Nguyệt.
Mà bây giờ.
Tô Hồng đã tới tuổi xế chiều, nước Yến rơi vào cảnh tượng như nhân gian Luyện Ngục vậy, khiến hắn vô cùng xúc động.
Loại cảm giác bất lực kia khiến Tô Tử Mặc không cam lòng, trong lòng có bất bình!
Đây chính là mệnh của Tô Hồng sao?
Đây chính là mệnh của chúng sinh sao?
Dựa vào cái gì!
Ta muốn lập đạo!
Tô Tử Mặc đưa ra lời thề!
Đại đạo vĩnh hằng, truyền thừa bất hủ.
Trong hậu thế, có rất nhiều truyền thuyết liên quan tới chuyện này.
Chỉ là rất khó có người tưởng tượng được ở trong tòa thành cổ đổ nát không chịu nổi này, chỉ có một ông lão đã gần đất xa trời chứng kiến, vận mệnh của chúng sinh đã bắt đầu cải thiện!
Lúc này đang là cuối thu, thời tiết dần lạnh xuống.
Tô Hồng đứng trong gió lạnh lạnh thấu xương, thân thể gầy gò có chút lay động, lại từ đầu đến cuối không có ý muốn rời đi.
Khi màn đêm buông xuống, Tô Hồng mới xoay người, nói: “Đi thôi.”
Ngay khi Tô Hồng xoay người lại, Tô Tử Mặc đột nhiên phát hiện ra đại ca của hắn dường như già đi rất nhiều chỉ trong một ngày,.
Đôi mắt đục ngầu kia đã không còn chút gợn sóng nào nữa.
Yên lặng như giếng cạn vậy.
Hai mươi năm qua, mỗi giờ mỗi khắc ông lão đều đang đợi một ngày này.
Bây giờ hắn đã không còn gì tiếc nuối.
Tô Tử Mặc đỡ lấy Tô Hồng, một lần nữa trở lại trong xe kéo, tiếp tục lên đường.
Tiến về Bình Dương trấn.
Đó là địa điểm sau cùng của bọn họ.
Cũng là nơi cuối cùng trong cuộc đời của Tô Hồng...
Hai người tuy ngồi trong liễn xa, nhưng một đường đi tới lại nghe được không ít tin tức.
Hai năm qua.
Chu thiên tử tự mình dẫn đại quân trấn thủ biên cương, chiếm cứ địa thế, bày mưu nghĩ kế, tuy đã nhiều lần hóa giải cuộc tiến công của liên quân ba triều, nhưng theo thời gian trôi qua, tình cảnh lại càng ngày càng gian nan.
Một tháng trước, Chu thiên tử bị thương đã suýt mất mạng.
Ngàn dặm biên cương tan tác!
Thế tấn công của liên quân ba triều không thể đỡ, một đường tiến thẳng về phía Bắc, đã liên tục chiếm đoạt mấy nước chư hầu trong cương vực Đại Chu.
Đại quân tu chân của Đại Chu bảo về Chu thiên tử một đường đào vong, lùi dần đến phía bắc Thương Lang sơn mạch, đóng ở Thương Lang thành Tề quốc, gần như đã chắp tay nhường thổ địa Yến quốc lên.
Tình thế Đại Chu đã tràn ngập nguy hiểm!
Trở lại Bình Dương trấn.
Tô Tử Mặc thả con Tử Viêm Điêu kia đi, thu liễn xa lại rồi đỡ Tô Hồng xuống mặt đất.
Cuối thu, lá vàng rơi khắp nơi.
Trên đường phố trấn Bình Dương vô cùng tiêu điều.
Dù cho là ban ngày, trên đường phố cũng không có người nào, cửa lớn hai bên đường cũng được đóng chặt.
Không được bao lâu, liên quân ba triều sẽ vượt qua Thương Lang sơn mạch, chiếm lĩnh nơi đây.
Bây giờ người còn ở lại trấn Bình Dương không nhiều lắm, phần lớn đều là người già trẻ em, hoặc là người không có thân nhân gì.
Tô Tử Mặc đỡ Tô Hồng di về tới phủ đệ của hắn.
Đẩy cửa vào, gốc cây đào kia vẫn còn.
Tất cả vẫn như cũ.
Tô Hồng nói: “Ở bên ngoài đi, nhìn xem bầu trời này, nhìn xem thế giới này mấy ngày cuối cùng.”
“Được.”
Tô Tử Mặc về đến phòng, dời ra ngoài một chiếc ghế nằm, đỡ Tô Hồng dựa vào phía trên, lại lấy ra một tấm thảm lông cừu, đắp lên trên người Tô Hồng.
Tô Tử Mặc ở hậu viện làm một chút gạch ngói.
Rất nhanh, hắn đã dựng ra hai lò lửa nhỏ trong sân, đặt ở bên người Tô Hồng, đốt củi lửa sưởi ấm.
Đã cách xa nhiều năm nên tay nghề đã không còn thạo nữa.
Tô Tử Mặc ngồi ở một bên, nhìn qua hỏa diễm thiêu đốt bên trong lò, suy nghĩ xuất thần.
Hồi lâu sau, Tô Hồng đột nhiên nói ra: “Tử Mặc, ta đã là người sắp chết, không nên ở lại nơi này với ta, ngươi đi đi.”
Tô Tử Mặc hơi cúi đầu, không nói chuyện.
Tô Hồng nói: “Cơ cô nương thụ thương, ta biết ngươi không yên lòng, tình cảnh của nàng bây giờ khẳng định không tốt, ngươi đi nhìn nàng một cái, giúp nàng một chút.”
“Nàng không có việc gì.”
Tô Tử Mặc nói: “Nàng là Thiên Tử, nếu thật sự có đại sự xảy ra, tin tức đã sớm truyền ra.”
Tô Hồng lắc đầu, trong lòng thở dài.
Hắn nhìn ra được, mặc dù ngoài miệng Tô Tử Mặc nói như thế, nhưng lại không thể che hết sầu lo dưới đáy đôi mắt.
“Đại ca, ngươi an tâm nghỉ ngơi, những chuyện này không cần suy nghĩ nhiều.”
Tô Tử Mặc dịch góc chăn cho Tô Hồng rồi thấp giọng nói ra.
Tô Hồng gật gật đầu, cảm thấy mí mắt dần dần nặng.
Khoảng cách từ Vương thành Đại Chu đến trấn Bình Dương, đường xá xa xôi, cho dù là người có thân thể cường tráng khỏe mạnh cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt, huống chi là một ông lão đã hấp hối.
Tô Hồng dần dần thiếp đi.
Tô Tử Mặc ngồi trong tiểu viện, nhìn về phía nam Thương Lang sơn mạch, ánh mắt thăm thẳm, thần sắc băng lãnh, không nói lời nào.
Đến tận đêm tối.
Tô Hồng đã ngủ rất trầm.
Tô Tử Mặc mới chậm rãi đứng dậy, mau chóng đi về phía Thương Lang sơn mạch!
Dưới màn đêm bao phủ, Thương Lang sơn mạch lộ ra vẻ âm trầm khủng bố, bóng cây lay động, tiếng gầm của hung thú liên tiếp vang lên, đất rung núi chuyển.
Thỉnh thoảng còn có mãnh cầm bay qua hư không.
Đột nhiên!
Một thân ảnh thanh sam bay tới trên không Thương Lang sơn mạch!
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, chung quanh người này có yêu khí lượn lờ, huyễn hóa ra từng đầu thượng cổ Đại Yêu có mặt mũi dữ tợn sinh động như thật!
Tô Tử Mặc đạp không mà đứng, thân hình cao lớn, tóc đen bay múa, hai con ngươi huyết hồng, tựa như một Yêu Vương tuyệt thế!
Trong chốc lát!
Tất cả yêu thú trong Thương Lang sơn mạch, đều thấy được thân ảnh này.
“Rống!”
Tô Tử Mặc há miệng, nhằm xuống sơn mạch phía dưới chân, bộc phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa!
Phong vân biến sắc!
Ở trên người Tô Tử Mặc, tất cả yêu thú đều cảm nhận được một luồng khí tức làm trái tim bọn chũng đập nhanh.
Đó là cảm giác sợ hãi từ dâu trong huyết mạch!
Thương Lang sơn mạch, tân ‘Vương’ sinh ra!
Tất cả Linh thú, tuyệt đại đa số Linh Yêu đều nằm sấp nằm trên mặt đất, câm như hến.
Nhưng vẫn có một số yêu thú lộ ra ánh mắt dữ tợn, mặt đầy vẻ sát khí.
“Ngao ô!”
Bá chủ trong Thương Lang sơn mạch, Thương Lang Vương bay vọt lên không, ngửa mặt lên trời thét dài.
Đàn sói nhao nhao đứng dậy, cùng hô ứng!
Tiếng gào truyền khắp khắp nơi!
Tô Tử Mặc không nói lời nào, đạp không mà đi, đi thẳng tới trước mặt Thương Lang Vương, vươn bàn tay khổng lồ ra, đè xuống đỉnh đầu Thương Lang Vương!
Thương Lang Vương mở ra miệng máu, hung hăng muốn cắn tới cổ tay Tô Tử Mặc!
Huyết nhục trên cánh tay Tô Tử Mặc bành trướng, đại gân lay động!
Toàn bộ cánh tay giống như một tấm sắt lớn!
Thương Lang Vương cắn xuống một cái, chẳng những không cắn được, ngược lại hàm răng của nó suýt đã gãy nát!
Ầm!
Một hiệp.
Thương Lang Vương bị Tô Tử Mặc trấn sát bằng một chưởng, thân thể bị đánh nát, chia năm xẻ bảy!
Cùng một thời gian, một con Ngân Nguyệt sư tử Kim Đan cảnh từ phía sau đánh lén, dưới ánh trăng che lấp lại, thân hình của Ngân Nguyệt sư tử không có dấu vết gì, gần như không nhìn thấy hành tung!
Tô Tử Mặc lại tựa như mọc mắt phía sau, cũng không quay đầu lại, trở tay đánh ra một quyền!
Ầm!
Con Ngân Nguyệt sư tử lại bị Tô Tử Mặc một quyền oanh sát!
Máu tươi vẫy xuống.
Hai con thượng cổ di chủng đã bị Tô Tử Mặc đánh giết chỉ bằng một quyền!
“Rống!”
Toàn thân Tô Tử Mặc đẫm máu, nhìn xuống cả toà sơn mạch, trong miệng lần thứ hai phát ra rít lên một tiếng.
Không còn yêu thú nào dám lên tiếng.
Vạn dặm trong dãy núi đều yên lặng như tờ
Bạn cần đăng nhập để bình luận