Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 567: Độc Cô Kiếm

Tô Tử Mặc không nhận ra kiếm khách mặc áo đen này.
Cũng không hiểu, vì sao người này lại muốn giúp hắn.
Nhưng ở trên người kiếm khách mặc áo đen này, hắn từng cảm nhận được hơi thở hết sức nguy hiểm!
Một kiếm vừa rồi kia, cũng đã chứng mình cảm giác của hắn là đúng.
Một kiếm kia quá nhanh.
Thiên kiêu của Tiệt Thiên Kiếm Tông ngay cả cơ hội phóng thích Kim Đan Dị Tượng cũng không có, đã mất mạng tại chỗ!
"Người điên từ đâu tới!"
"Hừ! Là người giúp đỡ cho súc sinh tới từ Thần Hoàng Đảo này, nói không chừng cũng là một con súc sinh, người người đều có thể tru diệt!"
Có tu sĩ mắt vụng về, thấy bên hông kiếm khách mặc áo đen này không có thân phận lệnh bài gì, tưởng rằng là tán tu không biết sống chết xuất hiện từ chỗ nào đó, nhao nhao quát lớn.
Mắt thấy Tô Tử Mặc đã sắp vẫn lạc, nói không chừng sẽ có bao nhiêu bảo vật xuất thế, hốc mắt của chúng thiên kiêu đều đỏ lên, làm sao có thể bỏ qua như vậy được.
"Mọi người cùng nhau xông lên, người này còn có thể lật lên sóng gió gì được!"
Có tu sĩ nói một tiếng, ra tay trước.
Có người đầu tiên ra tay, lập tức có người thứ hai.
Càng ngày có càng nhiều tu sĩ đứng ra.
Trong chốc lát, Linh lực phun trào, trong hư không xẹt qua từng luồng kiếm quang, sáng chói lóa mắt, giống như là vạn mũi tên vậy, đâm tới kiếm khách mặc áo đen ở trên chiến trường!
Tay phải của kiếm khách mặc áo đen, nhìn như là đang chậm rãi di động, rơi lên trên chuôi kiếm đen kịt ở bên tay trái.
Ngay trong nháy mắt lúc tay phải của kiếm khách mặc áo đen nắm chặt chuôi kiếm, khí tức trên người kiếm khách mặc áo đen lại đã đột nhiên biến đổi!
Ánh mắt vốn tan rã kia, đột nhiên ngưng tụ lại, giống như hai thanh trường kiếm lộ ra mũi nhọn.
Đám tu sĩ ra tay, đối mắt một chút với hai con mắt này, toàn thân đều bị chấn động mạnh.
Có mấy tu sĩ kêu thảm một tiếng, vội vàng nhắm hai mắt lại.
Chỉ tiếc là đã trễ rồi.
Trong hai mắt của mấy tu sĩ này, chảy xuống hai dòng máu đỏ tươi, kinh dị doạ người!
Mấy người chỉ mới liếc một cái, con mắt đã bị mù!
"Thị lực thật là mạnh mẽ!"
Trong lòng Tô Tử Mặc run lên.
Hắn tu luyện Bí Điển Đại Hoang Yêu Vương, đã đả thông Thần Khiếu ở hai mắt, tu luyện ra một đôi yêu mục, thị lực cực kỳ mạnh mẽ.
Ngay cả Kim Cương Nộ Mục của Kim Cương Tự của Phật môn, Mị Hoặc Chi Nhãn của Tố Nữ Tông của Ma môn đều không rung chuyển được tinh thần của hắn.
Nhưng chỉ dựa vào một đôi mắt, lại có thể bộc phát ra lực sát phạt kinh khủng như vậy, yêu mục của Tô Tử Mặc, còn chưa đạt được.
Tô Tử Mặc thầm nghĩ: "Thật không biết người này tu luyện như thế nào, vậy mà tu luyện ra một đôi kiếm nhãn kinh khủng như thế."
Ánh mắt của kiếm khách áo đen, luôn luôn có vẻ trống rỗng mờ mịt, ánh mắt tan rã, nhìn có vẻ buồn bã ỉu xìu.
Nhưng ngay khi hắn nắm chặt lấy trường kiếm, lại không có ai có thể coi nhẹ sát cơ ở trên người, sự bén nhọn trong mắt hắn!
Ông!
Một tiếng kiếm minh, vang vọng đất trời.
Luồng kiếm quang vô cùng kinh diễm vừa rồi kia lại xuất hiện thêm một lần nữa, hừng hực chói mắt.
Đinh đinh đang đang!
Một trận tiếng kim loại va chạm với nhau vang lên.
Rất nhiều phi kiếm đang đâm tới ở trên không trung, đều đứt gãy.
Ánh kiếm bỗng nhiên lóe lêm.
Những tu sĩ ra tay này, đồng loạt từ trên không trung rơi xuống, không một người nào may mắn thoát khỏi!
Lúc rơi xuống mặt đất, đã là một thi thể!
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị, bên trong những thiên kiêu ở Bắc Vực ở đây, cũng không có bao nhiêu người có thể thấy rõ kiếm khách mặc áo đen ra tay như thế nào.
Trong lúc đám thiên kiêu chưa kịp phản ứng, thanh trường kiếm kia đã trở vào vỏ.
Tay phải của kiếm khách mặc áo đen, lại để sang một bên thân thể, buông thõng một cách tự nhiên, thật giống như mới vừa rồi chưa từng ra tay qua.
Từ đầu đến cuối, mặt của kiếm khách mặc áo đen đều không có biểu tình.
Giống như là hơn mười vị Kim Đan Chân Nhân chết, cũng không thể kích thích tâm tình của hắn chấn động, dù chỉ là một chút xíu.
Vắng lặng một cách chết chóc!
Không có ai ngờ tới, trong trận đại chiến giữa các thiên kiêu này, sau khi Yêu nghiệt của Thần Hoàng Đảo, Tịch Vô Nhai xuất hiện, thế mà còn có một tu sĩ kinh khủng như vậy, từ đầu đến cuối đều không ra tay!
Một nhân vật đáng sợ thế này, ai có thể ngăn cản?
"Độc Cô Kiếm, ngươi điên rồi!"
Thác Bạt Phong trừng lớn hai mắt, lớn tiếng gầm thét.
Độc Cô Kiếm!
Nghe được cái tên này, trong lòng Tô Tử Mặc bừng tỉnh.
Ở trong Bắc Vực, tu sĩ mang họ này thực sự là cũng không nhiều.
Trong đó nổi danh nhất, chính là Độc Cô thị một trong Bốn Đại Môn Phiệt.
Chỉ là, tu sĩ tên là 'Độc Cô Kiếm' trước mắt này, thực sự chênh lệch quá nhiều so với bọn Thác Bạt Phong.
Bên hông không có thân phận lệnh bài, đi bộ mà đến còn chưa nói, bên người cũng không có một tộc nhân nào đi theo!
Ở trên người Độc Cô Kiếm, Tô Tử Mặc cảm nhận được một loại cô độc, một loại cô đơn, một loại không hợp với thế giới này.
Giống như là trừ thanh kiếm này ra, ở bên trong thế giới của Độc Cô Kiếm, không có vật gì khác nữa.
Ngoài kiếm ra, không có vật gì khác nữa!
Chỉ có tâm cảnh dạng này, mới có thể tu luyện ra như thế một đôi kiếm nhãn sắc bén như thế, mới có thể tu luyện ra kiếm pháp sát phạt lăng lệ đáng sợ như thế!
"Độc Cô Kiếm, tên Yêu nghiệt của Thần Hoàng Đảo này là một con súc sinh, không phải tộc loại của ta, ngươi muốn đại biểu cho Độc Cô thị, đứng ở bên phía hắn?" u Dương Hạ Vũ của Thế gia Thượng Cổ trầm giọng hỏi.
"Ta chính là ta, có quan hệ gì với Độc Cô thị ?"
Giọng của Độc Cô Kiếm bình tĩnh, quay đầu nhìn u Dương Hạ Vũ.
Mặt hắn vẫn không biểu tình, thế nhưng trong ánh mắt trống rỗng, giống như lại đang toát ra một loại châm chọc.
Châm chọc u Dương Hạ Vũ, ngay cả vấn đề đơn giản như vậy mà cũng không hiểu.
Ta chính là ta, có liên can gì tới người khác?
u Dương Hạ Vũ lập tức nghẹn lời.
Mộ Dung Vô Song hơi chau mày ngài lại, nhìn Độc Cô Kiếm ở cách đó không xa, không nhịn được hỏi: "Vì cái gì?"
"Không quen nhìn."
Độc Cô Kiếm nhàn nhạt nói.
Đại đa số thiên kiêu ở Bắc Vực nghe được câu này lại không hiểu ra sao cả.
Không quen nhìn ai?
Ai lại trêu chọc đến hắn?
Chỉ có ánh mắt của Mộ Dung Vô Song lộ raver phức tạp, trong lòng than nhẹ một tiếng.
Mộ Dung Vô Song biết Độc Cô Kiếm từng trải qua khổ cực gì, cũng hiểu được kiêu ngạo trong lòng nam tử này.
Chuyện Tô Tử Mặc gặp phải bây giờ, khẳng định để cho nam tử này sinh ra một chút đồng cảm.
Hắn đã từng bị thế giới này vứt bỏ.
Bị vô số người phỉ nhổ, bị vô số người vây công, bị vô số người ức hiếp, bị vô số người nhục mạ!
Khi đó, không có ai đứng ra trợ giúp hắn, không có người đứng ở bên cạnh hắn.
Nam tử này, hoàn toàn dựa vào thanh kiếm trong tay của chính mình, từng bước một, đi tới hôm nay!
Hắn quái gở, không phải là bởi vì hắn chán ghét thế giới.
Mà là bởi vì, thế giới này, đã từng từ bỏ hắn.
Luôn ở bên cạnh hắn, chưa từng vứt bỏ hắn, chỉ có thanh trường kiếm liền vỏ màu đen trong tay hắn này!
Cho nên, hắn không quen nhìn, thì sẽ ra tay.
Đừng nói là phải đối địch với toàn bộ Thiên kiêu ở Bắc Vực, chính là đối địch với thiên hạ, hắn cũng không sợ hãi!
Tô Tử Mặc không nhúc nhích.
Cơ hội này rất hiếm có, hắn nhất định phải phải tận hết sức khôi phục thể lực, thoát khỏi nơi đây.
Tịch Vô Nhai bỏ mình, trong phế tích Đại Càn, đã không có ai có thể uy hiếp được hắn nữa.
Nhưng Tô Tử Mặc vẫn có thể cảm giác được, nguy cơ đã càng ngày càng gần!
Cấp bách!
Người đeo mặt nạ của Lưu Ly Cung, giống như là đã nhìn ra ý đồ của Tô Tử Mặc, chậm rãi đi tới.
"Người của Độc Cô thị, đã lớn lối như vậy rồi sao."
Giọng của người đeo mặt nạ này khàn khàn khó nghe, giống như yết hầu đã từng bị trọng thương, giống như là ống bễ vỡ tan.
"Cút ngay, nếu không, chết!"
Ánh mắt của người đeo mặt nạ lạnh như băng, tràn đầy oán độc, nhìn chằm chằm vào Độc Cô Kiếm chậm rãi nói.
Mặt của Độc Cô Kiếm không biểu tình, không nói lời nào, chỉ là hơi ghé mắt, tay phải chậm chạp di động, rơi lên trên chuôi kiếm đen kịt bên tay trái.
"Ừm?"
Người đeo mặt nạ kia nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt, lông tơ đều dựng lên!
Ông!
Kiếm quang thoáng hiện!
Độc Cô Kiếm không nói gì, chỉ dùng trường kiếm trong tay đáp lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận