Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 3244: Hỗn Độn Cung

Tô Tử Mặc đứng ở trên tế đàn phi tiên, không vội vã hiển hóa ra một phương Đạo Ấn, mà lại tỏa thần thức ra, quan sát bốn phía.
Trong rừng cây xung quanh, có từng cây cổ thụ che trời, ở bên dưới bóng râm của những cây cổ thụ này, có đông đảo bóng hình đang ẩn giấu.
"Nhiều người như vậy cơ à?"
Tô Tử Mặc chỉ đại khái nhìn lướt qua, đã nhìn thấy mấy ngàn bóng người.
Hơn nữa, phục sức trang phục trên người những bóng dáng này đều không giống nhau, rõ ràng là đến từ những thế lực khác biệt.
"Đây là Đại Thiên Thế Giới?"
Tô Tử Mặc nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Hoàn cảnh tu luyện xung quanh, quả nhiên là khác hẳn Trung Thiên Thế Giới!
Ở trong vùng đất trời này, hắn chẳng những là có thể cảm nhận được linh khí giống như ở Tiểu Thiên Thế Giới, còn có thể cảm giác được lượng lớn thiên địa nguyên khí.
Đương nhiên, ở giữa lượng lớn linh khí, nguyên khí, còn kèm theo từng sợi nguyên khí mỏng manh.
Quả nhiên là khác so với Trung Thiên Thế Giới!
Tô Tử Mặc vừa rồi phi thăng lên Đại Thiên, cũng không tùy tiện hấp thu nguyên khí ở trong đất trời.
Lấy bộ thân thể dung hợp Thanh Liên, Hồng Liên bây giờ của hắn, nếu thật sự dốc toàn lực tu luyện, sợ rằng sẽ dẫn tới động tĩnh không nhỏ.
Tô Tử Mặc từng trải qua vô số hung hiểm ở dưới Trung Thiên Thế Giới, chỉ là vì một bộ Thanh Liên Chân Thân, đã bị người mưu hại, hiểm tử hoàn sinh.
Sau khi đi lên Đại Thiên Thế Giới, hắn trở nên càng thêm cẩn thận, thậm chí còn cố ý giấu dốt!
Lúc trước, người mặc áo đen ở trong Biển Máu U Minh kia muốn đúc lại Thanh Liên Kiếm, Hồng Liên Kiếm, Tô Tử Mặc cũng không do dự quá lâu, đã đưa hai thanh kiếm vào trong, còn có một một nguyên nhân quan trọng khác.
Chính là sau khi đúc lại hai thanh trường kiếm, che lại đặc thù vốn có của kiếm, người khác sẽ không có cách nào thông qua hai thanh trường kiếm này, suy đoán ra lai lịch của hắn.
Tất cả mọi thứ ở trên Đại Thiên Thế Giới đều không rõ.
Huống chi, ở bên trong trận chiến phạt thiên lúc trước, hắn còn từng trở mặt với các vị chủ nhân của Thiên Đình, kể cả Phạm Thiên Quỷ Mẫu ở trong đó.
Dựa theo lời của người mặc áo đen, mấy vị này cũng đều là Thánh Nhân!
Tô Tử Mặc cũng không muốn vừa rồi phi thăng, đã bị bại lộ hành tích, bị mấy vị này để mắt tới.
Cho nên, theo thế lực khắp nơi ở trong rừng thấy, lão giả mặc áo bào màu xanh lộ ra vẻ mặt mờ mịt, tóc trắng xoá, sắc mặt khô héo ở bên trên tế đàn phi tiên kia, trải qua một phen giày vò như thế, đã là dầu hết đèn tắt, không sống được bao lâu nữa.
Tài nguyên tu luyện ở trên Đại Thiên Thế Giới cũng cực kì thưa thớt, thế lực khắp nơi đều không muốn uổng phí tài nguyên tu luyện ở trên người một kẻ hấp hối sắp chết.
"Lão nhân này còn là một Nhân tộc, không biết làm sao lại phi thăng tới chỗ này của chúng ta."
"Mặc kệ đi, dù sao thì hắn cũng không sống thêm được bao lâu nữa, với loại trạng thái này của hắn, chưa hẳn đã có thể còn sống đi ra ngoài vùng rừng tùng này."
Trong rừng cây xung quanh, truyền đến từng đợt tiếng nghị luận, Tô Tử Mặc đều nghe vào trong tai.
"Từ sư huynh, lão nhân gia này thực sự là đáng thương, nếu không, để cho hắn đi cùng với chúng ta đi." Vị nữ tu của Hỗn Độn Cung kia khẽ nói.
Mạnh Thạch hơi nhíu mày, trong lòng có chút mâu thuẫn, nói: "Trần sư tỷ, lão nhân này đã lớn tuổi như vậy rồi, coi như đến Hỗn Độn Cung của chúng ta, cũng không sống được bao lâu nữa."
Từ Thụy hơi im lặng, mới nói: "Cũng không phải là ta không muốn thu lưu hắn, mà là Hỗn Độn Cung chúng ta chỉ có thể coi là thế lực cấp ba, lang bạt kỳ hồ ở trong vùng Cương vực phía Đông Nam này, cho tới bây giờ vẫn không có một địa điểm cố định, lão nhân gia này chưa hẳn đã nguyện ý đi theo chúng ta."
Mạnh Thạch lại nói: "Hơn nữa chúng ta vượt mấy ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này, trên đườngđã đi qua mười mấy châu, trải qua hung hiểm, nếu dẫn theo lão nhân này trở về theo đường cũ, sợ rằng sẽ liên lụy tới chúng ta."
Vị nữ tử họ Trần kia nhìn về phía lão giả mặc áo bào màu xanh, cảm thấy không đành lòng, thấp giọng nói: "Nhưng nếu như bỏ mặc, lão nhân gia này hoàn toàn không biết gì đối với Đại Thiên Thế Giới, chỉ sợ là ngay cả vùng rừng tùng này đều không thể đi ra được."
Mạnh Thạch còn muốn nói thêm gì đó, Từ Thụy lại khẽ lắc đầu, than nhẹ một tiếng: "Haizz, hỏi ý tứ của lão nhân gia kia một chút, để chính hắn lựa chọn đi."
Nữ tử họ Trần nghe thấy vậy cười một tiếng, đi về phía lão giả mặc áo bào màu xanh, lúc đến gần, hơi chắp tay, nói: "Tại hạ là Trần Thiên Hòa của Hỗn Độn Cung, đạo hữu xưng hô như thế nào?"
"Tô Tử Mặc."
Tô Tử Mặc đáp lễ, đáp.
Bên trong trận chiến phạt thiên, hắn lấy danh hiệu Hoang Võ, đại chiến với các vị chủ nhân của Thiên Đình, trấn áp mấy người, đạp nát Thiên Đình.
Danh hiệu Hoang Võ quá thịnh, vì lý do cẩn thận, Tô Tử Mặc cũng không đề cập tới đạo hiệu của mình.
"Nếu như đạo hữu không có nơi nào để đi, có thể đến Hỗn Độn Cung để tu hành."
Trần Thiên Hòa nói: "Chỉ là, Hỗn Độn Cung cũng không được tính là thế lực lớn ở Cương vực phía Đông Nam, số lượng người không nhiều, không biết đạo hữu. . ."
Không đợi Tô Tử Mặc đáp lời, trong rừng đã có một trận giễu cợt truyền ra.
"Hỗn Độn Cung thật sự là xuống dốc rồi, thực sự là không ai thèm gia nhập, ngay cả một kẻ hấp hối sắp chết đều không buông tha."
"Ngươi nói bậy bạ cái gì đó, không chừng người ta dựa vào người sắp chết này, tái hiện vinh quang của Hỗn Độn Thánh Địa thì sao!"
"Ha ha, thật đến lúc đó, đám người chúng ta cũng được coi như là những người chứng kiến."
Từng tràng tiếng chế giễu châm chọc truyền đến, khuôn mặt Trần Thiên Hòa đỏ bừng, lộ ra vẻ mặt khó xử, cúi đầu không nói.
Hỗn Độn Cung?
Hỗn Độn Thánh Địa?
Tô Tử Mặc đối với các thế lực ở trên Đại Thiên Thế Giới, vốn cũng không có hứng thú.
Nhưng nghe đến chỗ này, lại đã có quyết định.
"Cảm ơn đạo hữu không chê, tại hạ nguyện đi Hỗn Độn Cung."
Tô Tử Mặc chắp tay đáp.
"Ngươi đi theo ta."
Trần Thiên Hòa gật gật đầu, xoay người rời đi, giống như là muốn mau chóng rời khỏi nơi này, miễn khỏi bị người xung quanh nhìn chằm chằm chế giễu.
Dẫn Tô Tử Mặc tới bái kiến hai người khác của Hỗn Độn Cung, Từ Thụy và Mạnh Thạch.
Từ Thụy là Ngưng Đạo Cảnh biến thứ ba.
Cảnh giới của Mạnh Thạch giống như Tô Tử Mặc, đều là Ngưng Đạo Cảnh biến thứ nhất.
Trần Thiên Hòa là Ngưng Đạo Cảnh biến thứ hai.
Từ Thụy thấy Tô Tử Mặc đi tới, gật đầu cười một tiếng.
Thái độ của Mạnh Thạch lạnh nhạt, chỉ nhìn hắn một cái, cũng không chào hỏi.
Trần Thiên Hòa nói: "Tô đạo hữu vừa rồi phi thăng, chắc hẳn là có rất nhiều nghi hoặc đối với Đại Thiên Thế Giới, chúng ta vừa đi vừa nói."
Vừa nói, vừa từ trong túi trữ vật lấy ra một chiếc linh chu, ra hiệu cho Tô Tử Mặc đi lên.
Tô Tử Mặc nhìn lướt qua.
Chiếc linh chu này của Trần Thiên Hòa có chút tổn hại, còn không bằng mấy chiếc hắn thu được từ trong túi trữ vật của mấy vị chủ nhân của Thiên Đình bên trong trận chiến phạt thiên.
Tô Tử Mặc vẫn thể hiện như thường, sau khi Từ Thụy, Mạnh Thạch leo lên linh chu, cũng leo đi theo.
Mạnh Thạch khống chế linh chu, rẽ trái lượn phải, giống như là cố ý tránh né thứ gì đó, bay ra bên ngoài rừng cây.
Trần Thiên Hòa giải thích: "Tô đạo hữu, Đại Thiên Thế Giới có rất nhiều khác biệt so với Trung Thiên Thế Giới của ngươi, mặc dù ngươi đã tu luyện thành Tôn Giả, nhưng ở trên Đại Thiên Thế Giới, lại không có cách nào phá vỡ hư không, tiến hành thuật na di."
Tô Tử Mặc âm thầm gật đầu.
Điều này, hắn đã sớm có đoán trước.
Lúc trước từ Tiểu Thiên Thế Giới phi thăng lên Trung Thiên Thế Giới, cũng có tình hình tương tự.
Giao diện ở tầng thứ cao hơn, năng lượng càng lớn, không gian lại càng ổn định hơn.
Giống như là thiên địa ở trên Đại Thiên Thế Giới, chẳng những là có linh khí, nguyên khí, còn có nguyên khí, sẽ rất khó có thể rung chuyển không gian.
Trần Thiên Hòa phất tay một cái, từ trên mặt đất bên dưới, lấy một hòn đá lên, đưa cho Tô Tử Mặc, nói: "Không riêng gì không gian ổn định, cho dù là một hòn đá bình thường nhất ở trên Đại Thiên Thế Giới, ở dưới hoàn cảnh của Đại Thiên lâu dài, đều cứng rắn hơn xa so với Trung Thiên Thế Giới, bằng vào tu vi của ta, đều không thể bóp nát nó."
Tô Tử Mặc biểu hiện ra một tia hiếu kì, nhận lấy hòn đá, cầm ở trong lòng bàn tay quan sát một chút.
Đúng là một hòn đá bình thường nhất.
Tô Tử Mặc từ trong túi trữ vật lấy một món Đế binh ở Trung Thiên Thế Giới ra, dùng sức đánh lên trên hòn đá này, chỉ thấy ánh lửa văng khắp nơi, hòn đá lại vẫn hoàn hảo không chút tổn hại!
"Ha ha, lão nhân này còn chưa tin. . ."
Mạnh Thạch quay đầu nhìn thoáng qua, bĩu môi cười khẽ.
Từ Thụy nhìn về phía trước, quan sát động tĩnh xung quanh.
Trần Thiên Hòa thấy cảnh này, cũng lơ đễnh không quan tâm.
"Cẩn thận!"
Từ Thụy giống như là phát hiện ra thứ gì, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Trần Thiên Hòa cũng đứng dậy nhìn lại.
Tô Tử Mặc nhìn thoáng qua hòn đá trong lòng bàn tay, bàn tay đột nhiên phát lực.
Hòn đá kia, lặng yên không một tiếng động hóa thành một đống đá vụn, thuận theo khe hở của bàn tay của hắn chậm rãi rơi xuống. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận