Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 834: Trăm năm trôi qua

Đại chiến qua đi, hài cốt, cảnh hoàng tàn ở khắp nơi.
Nhưng những đám yêu thú ở Khiếu Nguyệt Sơn còn sống sót lại đều có vẻ mặt hưng phấn, chúng đang không ngừng nhặt rất nhiều chiến lợi phẩm trên mặt đất.
Một trận chiến này, bọn hắn đã thắng!
Lúc đầu, tình hình Khiếu Nguyệt Sơn vốn luôn không ổn định, lúc nào cũng có thể bị hủy diệt.
Nhưng sau khi một người hiện thân, thế cục đã hoàn toàn nghịch chuyển!
Bầy yêu ngửa đầu nhìn thân ảnh trên đỉnh Khiếu Nguyệt Sơn đỉnh kia, vẻ mặt đầy tôn kính, bên trong ánh mắt toát một sự cuồng nhiệt khó kìm chế.
Yêu tộc luôn thờ phụng đạo lý cường giả vi tôn!
Sau trận chiến này, Khiếu Nguyệt Sơn quật khởi đã thành chuyện tất nhiên, ai cũng không thể ngăn cản!
Thử đại vương ngẩng đầu ưỡn ngực, đi xuyên qua trong đám người, dáng vẻ vô cùng tự đắc.
Bên cạnh thỉnh thoảng có tiểu yêu tiến đến, vẻ mặt đầy nịnh nọt, dâng lên chiến lợi phẩm.
Thật sự là có lý do để hắn đắc ý.
Bất luận như thế nào thì mấy người Tô Tử Mặc là do hắn mang từ bên trong chiến trường thượng cổ về.
Trong bầy yêu này, cũng là hắn nhất kết bạn với đám Tô Tử Mặc đầu tiên.
Chỉ dựa vào một điểm này, địa vị của hắn trong lòng chúng yêu đã không thể rung chuyển!
Trên đỉnh núi.
Ba người Hầu tử, Linh Hổ, Thanh Thanh hạ xuống, trên người đầy vết máu, có máu của người khác, cũng có máu của chính mình.
"Ha ha, sảngkhoái!"
Hầu tử liếm bờ môi, nhếch miệng cười to, giống như không cảm giác được đau đớn trên người vậy.
Từ khi hắn trở thành yêu ma, rốt cục đã có một trận đại chiến có thể làm cho hắn đánh được tận hứng.
Hắn và hai người Linh Hổ, Thanh Thanh đã truy sát đám yêu ma ở Hắc Sa lĩnh và Cuồng Phong động hơn mười dặm mới bắt đầu trở về.
Tiểu hồ ly mặc dù đã thích ứng với sinh hoạt trong rừng cây, nhưng nàng không thích giết chóc, sau khi yêu thú của hai đại lãnh địa chạy tán loạn xong, nàng đã không đuổi theo nữa mà sớm đi tới bên cạnh Tô Tử Mặc.
"Đi nghỉ trước đi, dưỡng thương cho tốt."
Tô Tử Mặc cười nói: "Qua ít ngày nữa, có khả năng sẽ có mấy trận đại chiến nữa."
Hắn đã chuẩn bị qua một thời gian ngắn sẽ tiến về Hắc Sa lĩnh, Cuồng Phong động, gộp hai mảnh lãnh địa này vào dưới trướng!
Dù là lãnh chúa hay là bá chủ, chiếm lĩnh địa bàn càng lớn thì đương nhiên là càng tốt.
Địa bàn càng lớn, yêu thú dưới trướng sẽ càng nhiều.
Cũng mang ý nghĩa là tài nguyên như thiên tài địa bảo, linh thảo khoáng thạch trong lãnh địa sẽ càng nhiều!
"Lãnh chúa, đa tạ người đã giữ được Khiếu Nguyệt Sơn."
Hắc Lang cúi đầu thật sâu với Tô Tử Mặc.
Nếu như không có Tô Tử Mặc, kết cục của cuộc chiến hôm nay sẽ hoàn toàn khác biệt.
Khiếu Nguyệt Sơn sẽ bị ba lãnh địa là Hắc Sa lĩnh, Cuồng Phong động, U Thủy Hà chia cắt, không còn tồn tại.
Mà bây giờ, U Thủy Hà đã thần phục, địa bàn của Khiếu Nguyệt Sơn đã lớn ra không chỉ gấp đôi!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hắc Lang chuyển động, theo bản năng nhìn về phía Cô Vân.
Hai lãnh chúa Hắc Sa lĩnh, Cuồng Phong động bị đánh bại cũng có thể hiểu được.
Thực lực không đủ mà thôi.
Nhưng trong chuyện này, người có hành vi cổ quái nhất là vị lãnh chúa của U Thủy Hà này.
Hai đại lãnh chúa kia còn mang suy nghĩ sẽ có một tia may mắn, quay người trốn xa, còn người này lại thật sự dứt khoát, trực tiếp lựa chọn thần phục.
Chính vào lúc này, lại chỉ nghe thấy Cô Vân nói: "Lãnh chúa, thuộc hạ thấy ngài hình như vẫn lẻ loi một mình, còn không có tọa kỵ ?"
"Ừm."
Tô Tử Mặc gật gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.
"Như thế rất tốt!"
Cô Vân đại hỉ, vội vàng nói: "Lãnh chúa, ta tới làm tọa kỵ cho ngài đi!"
Hắc Lang, Thiền Như Ý đang suy nghĩ không biết vì sao Cô Vân sao lại đột nhiên thần phục, trong chuyện này có thể có âm mưu gì thì đột nhiên nghe được câu này, hai người cả kinh đến mức cái cằm suýt đã rơi trên mặt đất.
Đây không tính là thần phục.
Đây quả thực là sắp nằm trên đất rồi!
Nào có yêu thú nào chủ động yêu cầu làm tọa kỵ cho người khác chứ?
Đi theo cường giả tuyệt thế kia hay chúa tể một phương còn có thể lý giải, nhưng người trước mắt này chỉ là một yêu ma cấp thấp thôi.
"Không cần đâu."
Tô Tử Mặc khoát khoát tay, nói: "Ngươi là phó lãnh chúa của Khiếu Nguyệt Sơn, trở thành tọa kỵ cho ta chẳng phải là khiến thân phận của ngươi thấp rất nhiều."
"Không có việc gì, không có việc gì."
Cô Vân liên tục khoát tay, nói: "Ta có thể không làm phó lãnh chúa, ta chỉ muốn làm tọa kỵ cho ngài!"
Hắc Lang, Thiền Như Ý nghe mà vô cùng sửng sốt một chút.
Phải biết rằng Cô Vân là người cao ngạo nhất trong số những người ở các lãnh địa xung quanh đây.
Hắn là thuần huyết hung thú, cũng thật sự có vốn liếng để cao ngạo.
Nhưng chuyện trước mặt là chuyện gì thế?
Thái độ giữa trước và sau cũng chênh lệch quá nhiều rồi!
Hẳn trở thành tọa kỵ của lãnh chúa, hắn có thể chiếm được chỗ tốt cực lớn hay sao?
Suy nghĩ này lóe lên một cái rồi biến mất, hai người cũng không suy nghĩ nhiều.
Trên thực tế, trở thành tọa kỵ của Tô Tử Mặc, đúng là sẽ có lợi ích to lớn đối với Cô Vân!
Sau khi Cô Vân suy đoán ra bản thể của Tô Tử Mặc, hắn nghĩ trở thành tọa kỵ của Tô Tử Mặc là có thể thường xuyên làm bạn với Tô Tử Mặc, đi theo Tô Tử Mặc cùng tu luyện.
Dù chỉ có thể hấp thu một chút khí tức Long tộc, thì việc tu luyện của Cô Vân đều có chỗ tốt khó có thể tưởng tượng!
Long tộc!
Đã từng là tồn tại hùng bá Thái Cổ!
Trong suy nghĩ của Cô Vân, Tô Tử Mặc là Long tộc, có lẽ là nhất thời ham chơi, mới chạy đến một nơi xó xỉnh này làm lãnh chúa.
Chờ hắn chơi chán, khẳng định sẽ trở về.
Nếu có thể đi theo Tô Tử Mặc trở về Long tộc thánh địa, khả năng để hắn hóa long sẽ lớn hơn rất nhiều!
Tô Tử Mặc hơi trầm ngâm cũng đoán ra tâm tư của Cô Vân.
"Ngươi chắc chắn chứ?"
Tô Tử Mặc mỉm cười, ánh mắt có chút cổ quái.
"Xác định, tuyệt đối không đổi ý!"
Cô Vân vội vàng gật đầu, nói: "Ta nguyện lập huyết thệ, cả đời đi theo, vĩnh..."
"Không cần."
Tô Tử Mặc khoát khoát tay, cắt ngang lời hắn nói: "Nếu ngươi nguyện ý vậy cứ theo ý ngươi đi."
"Đa tạ chủ nhân!"
Cách xưng hô của Cô Vân đã lập tức thay đổi.
"Chức vị phó lãnh chúa của ngươi không thay đổi, trở về điều dưỡng một phen, chuẩn bị công chiếm Hắc Sa lĩnh, Cuồng Phong động!" Tô Tử Mặc trầm giọng nói.
"Tuân mệnh!"
Cô Vân khom người đáp lại rồi lui ra.
Tô Tử Mặc đứng trên đỉnh núi, hầu tử, Linh Hổ, Thanh Thanh, tiểu hồ ly cùng đứng phía sau hắn.
Tô Tử Mặc tóc đỏ áo choàng, nhìn về nơi xa, hai con ngươi thâm thúy, lẩm bẩm nói: "Kể từ hôm nay, năm huynh đệ chúng ta sẽ ở lại Khiếu Ngạo sơn một thời gian rồi."
Tô Tử Mặc nhìn vềphương Bắc, chỗ sâu trong đôi mắt lướt qua một tia u sầu nhàn nhạt.
Hắn rời xa quê hương, trong thời gian ngắn chỉ sợ khó mà quay trở về.
"Thanh Thanh, mau nhìn này, chuỗi trân châu xinh đẹp này là do ta thiên tân vạn khổ đào ra từ trong đống thi thể đó, rất hợp với ngươi!"
"Lăn đi, đừng làm lão nương buồn nôn!"
"Hi hi, Hổ ca ca không biết dỗ người nha." A Ly cười trêu ghẹo nói.
Nghe tiếng vui cười chung quanh, u sầu trong mắt Tô Tử Mặc dần tan đi, bật cười lớn.
Chí ít là hắn còn có hầu tử, Linh Hổ, Thanh Thanh, tiểu hồ ly làm bạn, tương lai sẽ bớt đi rất nhiều buồn khổ.
Vạn Yêu cốc, nhất định sẽ bởi vì năm người bọn hắn mà trở nên sôi trào!
Một tháng sau.
Đại quân Khiếu Nguyệt Sơn chia binh thành hai đường do Tô Tử Mặc và Cô Vân mỗi người mang một đường, tiến tới đánh chiếm Hắc Sa lĩnh, Cuồng Phong động!
Cô Vân và bầy yêu Cuồng Phong động đại chiến nửa ngày, bầy yêu Cuồng Phong động lựa chọn thần phục.
Tô Tử Mặc tới Hắc Sa lĩnh, giết hết một nửa Hắc Hạt nhất tộc, bầy yêu Hắc Sa lĩnh cũng thần phục!
Sau đó, trong thời gian không đến nửa năm, Khiếu Nguyệt Sơn đã hoàn toàn thu Hắc Sa lĩnh cùng Cuồng Phong động vào dưới trướng, bản đồ lãnh địa nhanh chóng khuếch trương!
Thanh danh Khiếu Nguyệt Sơn vang dội!
Một khoảng thời gian sau đó, giữa Khiếu Nguyệt Sơn và mấy đại lãnh địa gần đó lại từng có mấy trận chinh chiến, tất cả đều lấy kết cục toàn thắng để chấm dứt!
Lãnh địa Khiếu Nguyệt Sơn lại một lần nữa khuếch trương!
Danh tiếng của 'Mặc yêu' vang xa.
Không ít cường giả mộ danh mà đến, cùng chọn phụ thuộc, khiến cho thế lực Khiếu Nguyệt Sơn dần dần lớn mạnh.
Càng về sau, Tô Tử Mặc đã rất ít lộ diện.
Chỉ do đám Cô Vân, Hắc Lang chủ trì đại cục đã đủ để Khiếu Nguyệt Sơn phát triển tiếp.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong nháy mắt, trăm năm đã trôi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận