Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 987: Còn có như thế một cái bảo bối đâu

"Lão sư, tạm biệt!"
"Lão sư, tạm biệt!"
"Lão sư, ngày mai gặp lại, tạm biệt..."
Mấy người nghe xong không cần phải tiếp tục huấn luyện nữa, ngay lập tức chạy nhanh như bay, còn thừa lại chút thời gian, có thể chơi thật đã!"Tô Trác, ngươi chờ một chút, ta còn có lời muốn nói với ngươi." Ngay khi Tứ Bảo cũng muốn cùng mọi người chuẩn bị chuồn đi thì Vương Kiến Cường đột nhiên lên tiếng gọi cậu lại.
"Ơ, lão sư, còn có chuyện gì sao?"
Nghe thấy Vương Kiến Cường gọi riêng mình lại, Tứ Bảo chợt cảnh giác, trong lòng cũng không khỏi hơi nghi hoặc một chút.
"Cũng không làm mất thời gian của ngươi quá lâu đâu, đến đây chạy lại một vòng 200 mét thử xem, nhớ kỹ, phải dùng hết toàn bộ sức lực để chạy!" Ngay sau đó, Vương Kiến Cường trực tiếp nói rõ ý định.
Không kể là trong buổi luyện tập tiếp sức vừa rồi, hay là ở lần chạy 200 mét trước, biểu hiện của Tứ Bảo đều vô cùng chói mắt, cho nên Vương Kiến Cường lúc này muốn xem xem, cực hạn của Tứ Bảo đến đâu.
"Vâng ạ!"
Tứ Bảo suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
"Được, vậy chuẩn bị —— chạy!"
Theo tiếng hô của Vương Kiến Cường, chỉ thấy Tứ Bảo tựa như một mũi tên rời cung, chạy một mạch 200 mét, không hề dây dưa dài dòng.
"Má ơi, thế mà lại chạy nhanh như vậy, trước đây làm sao lại không phát hiện ra còn có một bảo bối như vậy đâu chứ! ! !"
Vương Kiến Cường nhìn biểu hiện của Tứ Bảo trực tiếp văng tục, con mắt cũng sáng lên theo.
Nếu không phải trường học này không có ghi chép thành tích chạy 200 mét, nếu không Vương Kiến Cường tin chắc rằng, Tứ Bảo nhất định sẽ phá kỷ lục.
"Hô~"
Tứ Bảo dùng hết sức chạy xong 200 mét, đi tới trước mặt Vương Kiến Cường, không nhịn được thở hổn hển một chút.
Nhưng điều này trong mắt Vương Kiến Cường đã là cực kỳ rung động, toàn lực chạy một quãng xa như vậy mà chỉ thở nhẹ, cái này đủ để chứng minh sức chịu đựng của Tứ Bảo vượt xa người bình thường.
"Lão sư, sao ạ?"
Tứ Bảo mở lời trước, hỏi một câu, lúc này cậu không hề sốt sắng muốn đi chơi.
"Ừ, không tồi, rất tốt! Có năng khiếu vận động tốt như vậy mà cả ngày không luyện tập thì thật đáng tiếc, vậy thì thế này đi, mấy ngày tới ngươi đi theo ta luyện tập, ngoài chạy tiếp sức, những môn khác nếu như ngươi muốn thử ta cũng có thể giúp ngươi luyện một chút!"
Vương Kim Cường gật nhẹ đầu, coi như đây là đánh giá rất cao dành cho cậu, ngay sau đó lại lên tiếng.
Cái này gần như là một dạng bệnh chung của giáo viên thể dục, mỗi lần thấy được người có tố chất tốt là không muốn bỏ phí hay bỏ lỡ.
"Thật sao ạ? Cảm ơn Vương lão sư! Vậy Vương Hiểu Đông bọn họ thì sao?"
Nghe vậy, Tứ Bảo lập tức mừng rỡ nói, đồng thời hỏi thêm một câu.
Từ khi Vương Kiến Cường giúp cậu giải tỏa áp lực tâm lý, Tứ Bảo dần dần có chút thích thú với môn tiếp sức.
"Bọn họ à, cứ để bọn họ cùng tập luyện, tiện thể giúp đỡ bọn hắn một chút!"
Vương Kiến Cường trực tiếp đáp ứng ngay, tiện thể giúp những bạn học khác của Tứ Bảo huấn luyện, đây đều là chuyện nhỏ, không tốn nhiều công sức.
"Cảm ơn Vương lão sư! Con tin là dưới sự dẫn dắt của Vương lão sư, việc giành quán quân tiếp sức đâu có khó khăn gì chứ?"
Nghe lời này, Đại Bảo cũng vui vẻ không thôi, vội vàng nịnh Vương Kiến Cường một câu.
"Được rồi, đừng nịnh nọt, ngày mai đúng giờ này đến đây nhé!"
Vừa nói, Vương Kiến Cường vừa phất tay, lúc này mới đuổi Đại Bảo và Tứ Bảo đi, sau này việc huấn luyện bọn họ liền giao cho mình.
Hôm sau, Đại Bảo và Tứ Bảo cùng một nhóm người đúng giờ đến thao trường luyện tập, Vương Kiến Cường đã đứng đợi sẵn ở trên thao trường.
"Bây giờ là 4 giờ 10 rồi, mấy đứa lại đến muộn đấy!"
Vương Kiến Cường liếc nhìn đồng hồ trên tay, rồi nhắc nhở bọn họ một câu.
"Vương lão sư, tại không phải là bọn con lại bị thầy cô dạy quá giờ sao, thầy người lớn có lòng rộng lượng sẽ không so đo những việc này chứ ạ?"
Đại Bảo đi lên phía trước giải thích, con mắt không ngừng nháy, phảng phất bị bệnh nặng gì đó.
"Lần sau không được lấy đó làm lệ nữa nhé, vì các ngươi đến muộn 5 phút, vậy hôm nay sẽ tăng thêm 10 phút tập luyện vậy!"
Vương Kiến Cường lườm một cái, rồi tuyên bố.
"A? ! !"
Trừ Đại Bảo và Tứ Bảo, những người khác đều lộ vẻ mặt không thiết sống.
Vẻ mặt đó như đang nói: Hay là thầy cứ nói thẳng là muốn kéo dài thời gian huấn luyện của bọn con luôn đi.
"Được rồi, đừng có nói nhảm nữa, chuẩn bị bắt đầu huấn luyện, không thì lát nữa lại kéo dài thêm 10 phút đấy!"
Vương Kim Cường không hề lải nhải nữa, trực tiếp hô mọi người bắt đầu huấn luyện, vẫn là quy trình giống như hôm qua.
Đầu tiên là luyện tập tư thế giao nhận gậy, sau đó là từng người luyện tập chạy 200 mét, rồi sau đó là luyện tập toàn bộ bài chạy tiếp sức, mọi hình ảnh đó đều diễn ra dưới sự quan sát của Vương Kiến Cường và Đại Bảo.
"Ai ~"
Đại Bảo nhìn Tứ Bảo và mấy người khác đang tập luyện trên sân, không khỏi thở dài một tiếng.
Cậu có chút không vui, vốn dĩ cậu cũng có thể ở trên sân cùng những người khác luyện tập, nhưng kết quả hiện tại lại chỉ có thể đứng đây xem.
"Sao vậy? Cũng muốn tham gia luyện tập à? Hay là nói muốn ở đại hội thể thao mùa thu thể hiện phong thái của ngươi một lần nữa?"
Vương Kiến Cường rõ ràng cũng chú ý thấy sự khác thường của Đại Bảo, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Về việc Đại Bảo vì chuyện tiếp sức ở đại hội thể thao mùa thu, toàn bộ quá trình mình đều để ý cả rồi, ý định nhỏ trong lòng cậu ta, Vương Kiến Cường đương nhiên là rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận