Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 832: Trực tiếp miểu túng

"Thật sao?" Tô Thành có chút bất ngờ, hắn không nghĩ bữa cơm này lại là do bọn trẻ làm.
"Đương nhiên là! Đây chính là do chúng con tự làm đấy!"
"Còn có con! Còn có con!" Nhị Bảo và Tứ Bảo nhao nhao tranh đáp, ngực đứa nào đứa nấy đều ưỡn thẳng.
"Vậy thì ta phải nếm thử thật kỹ!"
Nói xong, Tô Thành đã động đũa, có điều do thắt lưng nên động tác hơi cứng nhắc.
Một miếng lớn đưa vào miệng nhai, Tô Thành từ tốn thưởng thức.
"Ông ơi! Sao rồi?"
Chưa đợi Tô Thành nuốt xuống, Tam Bảo đã không chờ được mà xông tới.
"Ừm! Ngon! Cháu trai, cháu gái của ta làm đồ ăn, còn ngon hơn mấy cái khách sạn lớn làm nhiều!"
Tô Thành nuốt xong vội nói một câu, sau đó lại gắp thêm một miếng khác bỏ vào miệng.
Tam Bảo cùng các bảo khác nhìn về phía mẹ chúng với ánh mắt mong chờ, vốn dĩ để ông nói ra nửa chữ không ngon cũng khó, huống hồ, lần này đồ ăn làm bằng cả tấm lòng, hương vị thật sự cũng không tệ lắm.
Mà hơn nữa, Tô Thành có một câu không sai, chính là lần này món ăn chứa đựng tấm lòng yêu thương này còn đáng yêu hơn mấy cái khách sạn lớn làm nhiều.
Mặc dù là bọn trẻ làm, nhưng có Lâm Giai ở bên chỉ đạo, nên phần lớn vẫn là do cô ấy làm, muốn ăn không ngon cũng khó a! Nếu để cho Tô Hàng chỉ đạo thì hương vị có lẽ sẽ còn nâng cao thêm một bậc.
"Con đã bảo rồi mà! Chúng con làm chắc chắn ngon!"
"Hì hì… Vậy để chúng con quay lại làm một phần!"
"Ăn phần cơm chan chứa tình yêu thương này, chắc ông sẽ nhanh khỏe hơn…"
Két két ~
Ngay khi các bảo líu ríu thảo luận, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tô Hàng đi vào, tay còn cầm một tờ đơn.
"Thế nào rồi? Ba không có bệnh tật gì chứ?"
Tô Hàng vừa vào, Lâm Giai đã vội vàng hỏi han.
Dù tối qua đã được bác sĩ thông báo kết quả không có gì trở ngại, nhưng kiểm tra bằng máy móc vẫn toàn diện và chính xác hơn.
Cùng lúc đó, Tô Thành đang ngon lành ăn cơm tình thương cũng dừng bát đũa, chăm chú lắng nghe, nếu nói hắn không quan tâm đến tình trạng sức khỏe của mình, thì mới là chuyện lạ đấy.
"Không sao cả! Không có vấn đề gì lớn, đợi thêm hai ngày thắt lưng đỡ hơn, là có thể xuất viện luôn!"
Tô Hàng lắc lắc tờ kết quả khám trong tay, sau đó bày tỏ với Lâm Giai.
"Không có chuyện gì là tốt rồi!"
Lâm Giai vỗ vỗ ngực, cũng an tâm hẳn.
"Có điều, bác sĩ đã dặn đi dặn lại ta rất nhiều lần, dù xuất viện, trong mười ngày nửa tháng tới tốt nhất đừng có chạy nhảy lung tung nữa, nếu không rất có khả năng lại tái phát đấy!"
Đúng lúc này, Tô Hàng lại nhấn mạnh, như cố ý nói cho Tô Thành nghe, giọng cũng lớn hơn.
"A ~" Nghe vậy, Tô Thành ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó lại quay đầu ăn tiếp.
Nghe đến đó, Tô Thành sao lại không rõ, chuyện mình đi chơi ở sân vận động hôm qua, e là đã bị Tô Hàng biết tất cả.
Có điều, hắn cũng không trách Lâm Giai, hôm qua bệnh của hắn nghiêm trọng như vậy, e là dù Lâm Giai muốn giấu cũng không giấu nổi.
"À phải rồi! Mẹ lúc ta ra cửa, bảo ta nói với ngươi, nếu có gì bận thì cứ tranh thủ đi nhanh đi, buổi chiều mẹ đến trông cha cho!"
Thấy tình hình không ổn, Lâm Giai vội chuyển chủ đề.
"Không sao, bọn nhỏ đều ở đây, buổi chiều ta cũng không có việc gì bận!"
Tô Hàng lắc đầu, sau đó liền ăn những món ăn tình thương do bọn trẻ chuẩn bị, trong lúc đó đương nhiên lại không thể thiếu được việc kéo bọn chúng ra khen một trận.
Ăn xong không lâu, Lâm Duyệt Thanh chạy tới, Lâm Bằng Hoài và Đường Ức Mai cũng đến ngay sau đó, mang đến cho Tô Thành một giỏ trái cây.
Lâm Bằng Hoài hàn huyên trò chuyện cùng Tô Thành, coi như giúp ông giải khuây khỏi một ngày nằm trên giường buồn chán.
Đến tối, Đường Ức Mai và Lâm Bằng Hoài đã về từ lâu, trong phòng bệnh trừ Tô Thành, chỉ còn lại Lâm Giai, Tô Hàng, các bảo và Lâm Duyệt Thanh.
"Hai đứa mang con về đi, tối nay ta ở lại đây trông ba con!"
Lâm Duyệt Thanh đột ngột lên tiếng, tối hôm qua chính là hai người Tô Hàng trực ở đây chăm sóc Tô Thành.
Nghe các bảo kể lại, Lâm Giai và Tô Hàng còn ngủ gà gật trên ghế, như vậy chắc chắn ngủ không ngon giấc, không thể tối nay lại tiếp tục chịu đựng, sức khỏe sẽ không chịu nổi!
"Theo ta thấy, hai đứa đều về đi, ta cũng đỡ nhiều rồi, có tay có chân tự làm được mà…"
Nghe vậy, Tô Thành chen ngang một câu, nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Lâm Duyệt Thanh liếc cho một cái, lập tức ngậm miệng.
"Vậy, vậy được ạ, nếu có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho con và Lâm Giai nhé!"
Do dự một chút, Tô Hàng vẫn đồng ý.
"Đi đi! Tối nay tất cả phải về nhà ngủ đấy nhé!"
Sau đó, Tô Hàng liền tụ tập các bảo lại, rồi lên tiếng dặn dò.
"Ba ơi! Tối nay con vẫn muốn ở lại chơi với ông, đợi mai con về nhà ngủ được không?"
Đúng lúc này, Tam Bảo đột nhiên mở miệng nói, còn trực tiếp giở trò mè nheo.
Những người khác thì ngược lại không có phản ứng gì, tối qua họ cố gắng ngủ được một chút, thật sự vẫn chưa được thoải mái như ngủ ở nhà.
"Cái này… "
"Để Tiểu Tiểu ở lại đây đi, hai cái giường trống này, ta và Tiểu Tiểu mỗi người một cái vừa đẹp!"
Chưa đợi Tô Hàng lên tiếng, Lâm Duyệt Thanh đã dẫn đầu quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận