Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1437: Đây là mụ mụ hương vị

Chương 1437: Đây là hương vị của mụ mụ
Bất quá, điều khiến Cung thiếu Đình trong lòng thở phào một hơi là, sự tình vừa vặn xảy ra hữu kinh vô hiểm. Mặc dù hắn vừa mở miệng gọi một tiếng sủi cảo, còn chưa kịp cẩn thận nhai nuốt, nhưng một đồng xu lớn như vậy, khi ăn vào đến cổ họng, cũng không đến mức không cảm giác gì chứ?!
Hồi tưởng lại một chút, xác định mình vừa nãy không nuốt phải đồng xu, Cung thiếu Đình mới lại gắp một cái sủi cảo trong chén, rồi từ tốn nhai kỹ nuốt chậm. So với trò chơi nhỏ nhặt may mắn tìm đồng xu mà hắn đã chơi từ nhỏ, hắn vẫn muốn thưởng thức hương vị của món sủi cảo hơn.
Tuy vậy, trước khi ăn được đồng xu đó, hắn cũng không dám ăn một cách ngấu nghiến như vừa nãy nữa.
"Ha ha ~" Tô Hàng cũng khẽ cười một tiếng, sau đó gắp sủi cảo trong chén từ tốn thưởng thức. Anh hiểu rõ tâm tư của Lâm Giai, một mặt muốn tạo ra trò chơi nhỏ cho bọn nhỏ lúc dùng cơm, cho thêm phần thú vị.
Mặt khác, chắc là Lâm Giai thấy bọn nhỏ ăn sủi cảo một cách ngấu nghiến, không muốn trực tiếp trách mắng hay ngăn cản các con, làm thế thì thật khó. Nên cô đã lồng ghép trò chơi này vào bữa ăn, vừa thú vị, lại vừa giải quyết được việc bọn trẻ ăn ngấu nghiến khi ăn cơm.
Tô Hàng và Cung thiếu Đình tuy không mấy hứng thú với trò chơi tìm đồng xu may mắn, nhưng các bảo thì lại khác.
"Ai ~ đồng xu may mắn, chắc chắn là của ta rồi."
"Sao lại là ngươi, phải là ta mới đúng, hôm nay là ngày may mắn của ta mà."
"Các ngươi cứ từ từ tranh đi, ta cứ ăn sủi cảo trước đã, biết đâu đồng xu không nằm trong bát của ai cả, mà vẫn còn trong mâm đấy..."
Các bảo tranh cãi với nhau, mỗi người đều tranh giành đồng xu may mắn, thậm chí đã có người bắt đầu ăn. Khác với những người lớn, những đứa trẻ này mới cảm thấy hứng thú với trò chơi vui nhộn này, không vì gì khác, chỉ để tranh lấy một chút may mắn.
Và khi Tứ Bảo dẫn đầu, từng người một nhét sủi cảo vào miệng, các bảo khác cũng không chịu thua kém. Cứ như sợ ăn chậm, thì chiếc sủi cảo có đồng xu may mắn sẽ chui vào miệng người khác vậy.
"Các con nhớ ăn chậm thôi nhé, cẩn thận đừng nuốt luôn cả đồng xu đó..." Thấy vậy, Lâm Giai lại dặn dò một câu rồi mới ngồi xuống cùng Tô Hàng và mọi người bắt đầu bữa cơm.
"Ưm ~ cuối cùng cũng ăn được một cái sủi cảo nhân tôm bóc vỏ rồi, ngon quá đi..." Đúng lúc này, Tứ Bảo bỗng nhiên kêu lên một tiếng lạ thường.
Vẻ mặt cậu như vậy, nếu không nói thêm gì, mọi người còn tưởng rằng cậu vừa nuốt phải đồng xu và bị nghẹn.
"Ha ha... Vậy con thử nói xem, vì sao ăn ngon đến vậy?" Thấy vậy, Tô Hàng cười lớn một tiếng rồi hỏi.
Nghe vậy, Lâm Giai và những người khác cũng tò mò nhìn sang, muốn nghe Tứ Bảo nói gì.
"Ừm...ờ...đúng rồi, cái sủi cảo này tràn đầy hương vị của mụ mụ, nên ăn mới ngon." Tứ Bảo có chút bí từ, nghĩ hồi lâu, trong đầu bỗng nhiên lóe lên, rồi đem câu quảng cáo thường nghe được trên TV nói ra.
"Ha ha ha..." Nghe vậy, Tô Hàng và Cung thiếu Đình đều không nhịn được mà bật cười.
"Ba hoa!" Lâm Giai cũng trừng Tứ Bảo một cái rồi nhỏ giọng cười nói. Lúc đầu họ không thấy câu quảng cáo kia có gì, nhưng lúc này từ miệng Tứ Bảo nói ra, thì lại có cảm giác buồn cười.
"Ha ha... Tiểu Trác à, lần này phải bồi dưỡng thêm môn ngữ văn của con, học thêm mấy từ ca ngợi vào." Nhị Bảo cũng không nể tình mà đâm chọt một dao, những bảo khác thì cười tủm tỉm.
"Hả?" Người trong cuộc là Tứ Bảo thì ngược lại vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, gãi gãi gáy, cảm thấy có chút không hiểu chuyện. Nhưng cậu cũng không để ý nhiều đến chuyện này, một cái sủi cảo nữa, liền khiến cậu chẳng còn để tâm đến gì nữa, liền ôm bát to ăn lấy ăn để.
Sau đó, mọi người đều chuyên tâm ăn sủi cảo trong bát, mặc cho những món ngon khác trên bàn, họ không hề để ý đến. Một phần là do sủi cảo này thực sự rất ngon, với đủ vị khác nhau cho họ lựa chọn. Phần nữa là do các bảo vẫn nhớ mãi không quên đồng xu may mắn, muốn ăn được nó.
"Ôi ~ răng ta!" Đúng lúc này, Lục Bảo bỗng ôm miệng kêu lên một tiếng, thu hút ánh nhìn của mọi người.
"Sao vậy? Tiểu Nhiên, con có sao không?" Lâm Giai đang ngồi cạnh Lục Bảo, vội vàng hỏi han quan tâm. Vừa rồi, Lục Bảo sắc mặt hình như có chút đau đớn, điều này khiến cô có chút lo lắng.
"Ưm ~ răng con bị sứt một miếng." Lục Bảo lắc đầu rồi giải thích.
Ngay sau đó, cô nôn ra chiếc sủi cảo vừa mới ăn vào.
Keng ~
Khoảnh khắc sau, một đồng xu sáng loáng theo nhân sủi cảo mà Lục Bảo vừa nôn ra rơi xuống.
"Oa! Là đồng xu may mắn đó!" Nhìn thấy đồng xu trên bàn, Lục Bảo lập tức nhớ tới lời Lâm Giai vừa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận