Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 93: Đêm nay muốn làm sao ngủ?

Chương 93: Đêm nay ngủ thế nào?
Nghe vậy, Tô Hàng do dự không biết trả lời vấn đề này thế nào. Nguyên nhân quan trọng nhất là số tiền một trăm hai mươi vạn trong tay mình hiện tại không dùng được.
Bởi vì bên phía bố mẹ mình còn một khoản chi phí 1 triệu cần phải trả. Bây giờ có tiền, chắc chắn phải giúp bố mẹ trả trước khoản này. Bố mẹ đã vất vả lâu như vậy, cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi. Trả hết số tiền đó, trong tay mình sẽ còn lại khoảng hai mươi vạn.
Hai mươi vạn so với giá nhà ở Thượng Hải thì chẳng thấm vào đâu. Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Hàng quyết định kể hết chuyện bố mẹ phá sản, còn mắc nợ. Chuyện này giấu diếm cũng không tốt. Hơn nữa bây giờ mình có khả năng trả nợ, chuyện này thật ra cũng chẳng có gì to tát.
"Thật ra thì công ty của bố mẹ con trước đây bị phá sản, bây giờ còn nợ 1 triệu chi phí cần trả." Tô Hàng nhìn vẻ kinh ngạc của Lâm Bằng Hoài và Đường Ức Mai rồi tiếp tục: "Sau khi giúp bố mẹ trả hết nợ, con cũng chẳng còn lại bao nhiêu."
"Thì ra là vậy..." Lâm Bằng Hoài ngẫm nghĩ gật đầu.
Đường Ức Mai cũng không nói gì thêm, tỏ vẻ đã hiểu. Mặc dù bọn họ có chút giật mình, nhưng theo suy nghĩ của họ, nợ nần không phải do những thói quen xấu gây ra là được. Với lại mấy công ty phá sản, ai mà chẳng nợ mấy chục triệu, thậm chí cả trăm triệu. Bố mẹ Tô Hàng chỉ nợ hơn một triệu, đã coi như là tốt rồi.
Suy nghĩ một chút, Đường Ức Mai đề nghị: "Vậy thế này nhé? Chuyện nhà cửa, cô với chú sẽ giúp các con trả tiền đặt cọc trước đã."
"Còn những khoản tiếp theo, tiểu Tô có thể kiếm tiền từ việc điêu khắc, tiểu Giai thì cũng có quỹ công đoàn."
"Như vậy, hai con sẽ giảm được chút gánh nặng, đúng không?"
Đường Ức Mai cảm thấy đề nghị của mình rất hay. Nhưng Tô Hàng nghe xong lại lắc đầu. Trước ánh mắt khó hiểu của đối phương, anh giải thích: "Thưa chú, thưa dì, con không giấu gì các người, nghề điêu khắc này đối với con hiện tại mà nói, không phải là quá ổn định."
"Bởi vì con còn trẻ, nếu không phải tay nghề quá giỏi, thật ra căn bản không kiếm được bao nhiêu tiền."
"Ý con là sao?" Đường Tuệ Vân có chút không hiểu: "Con điêu một bộ đồ uống trà, chẳng phải kiếm được cả trăm vạn sao?"
"Đúng là vậy." Tô Hàng gật đầu, tiếp tục giải thích: "Nhưng nghề điêu khắc này chú trọng tuổi tác và số lượng."
"Hiện tại con ở độ tuổi này, điêu ba món, có thể trị giá 1 triệu. Đợi con điêu đến năm món, cái thứ tám thì có khi chỉ còn mấy trăm ngàn, thậm chí mấy chục ngàn."
"Bởi vì những người sưu tầm không ai ngốc cả."
"Con còn trẻ, còn có mấy chục năm để điêu khắc."
"Bọn họ tính toán đều biết, chỉ cần con điêu nhiều thì dù con điêu tốt, giá trị cất giữ cũng sẽ giảm đi."
"Cho nên, nghề điêu khắc này cần phải có kế hoạch lâu dài, kiếm tiền nuôi gia đình thì không thành vấn đề, nhưng không thể dựa vào nó để giàu lên được, người làm điêu khắc chung quy vẫn cần có danh tiếng."
"Ra vậy." Đường Tuệ Vân gật gù.
Lâm Bằng Hoài và Đường Ức Mai nghe vậy, suy ngẫm một hồi cũng hiểu ý của Tô Hàng. Nghề điêu khắc mà theo cách của Tô Hàng thì thật sự không thích hợp để mua nhà ngay lúc này. Vì có nhiều con nhỏ, nếu muốn mua nhà thì chắc chắn phải mua một căn ít nhất cũng phải bốn năm phòng diện tích lớn. Mà diện tích như vậy ở Thượng Hải thì ít nhất cũng phải đến chục triệu tệ trở lên. Cho dù là người lớn bỏ tiền đặt cọc thì áp lực trả góp của Tô Hàng và Lâm Giai về sau cũng không nhỏ. Hơn nữa việc chăm sóc con nhỏ, rồi sau này con đi học đều cần đến tiền.
"Vậy thì đành phải chờ vậy." Lâm Bằng Hoài gật đầu, không nói thêm gì. Mặc dù họ vẫn lo lắng cho tình hình của Tô Hàng và Lâm Giai, nhưng tình thế hiện tại không cho phép, cũng không thể ép buộc mua nhà được. Nếu không thì đối với Tô Hàng và Lâm Giai, đó sẽ là một gánh nặng quá sức.
"Tiểu Giai, con cũng phải cố gắng nhiều hơn, đừng để mọi gánh nặng đều dồn lên người tiểu Tô." Đường Ức Mai nhíu mày, dặn dò Lâm Giai.
Lâm Giai ngẩn người, đôi lông mày thanh tú nhăn lại, tự trách gật đầu: "Con biết rồi..."
Thấy vậy, Tô Hàng cười nắm chặt tay cô. "Dì à, không sao đâu, Giai Giai cũng đã rất cố gắng rồi."
"...". Nghe vậy, Lâm Giai ngẩng đầu nhìn Tô Hàng. Cô há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói, chỉ cúi đầu xuống.
Đường Tuệ Vân đứng bên nhìn, không đành lòng lên tiếng cắt ngang. "Thôi được rồi, đừng nói đến đề tài này nữa."
"Chuyện nhà cửa cứ từ từ rồi sẽ đến, dù sao bọn nhỏ lớn lên cũng còn một thời gian."
Đường Ức Mai nghe vậy, nghĩ nghĩ rồi cười đứng dậy: "Thôi, không nói nữa, tôi đi rửa trái cây ướp lạnh."
Đi được nửa đường, bà lại đột nhiên dừng lại, nhìn Tô Hàng và Lâm Giai nói: "Hai đứa hình như vẫn còn một ngày nghỉ phép phải không?"
"Hay là thế này, tối nay cứ ở lại đây một đêm đi, mai rồi về." Chuyện này Đường Ức Mai đã muốn nói từ lâu rồi, chỉ là không tìm được cơ hội.
Lâm Giai nghe mẹ mình đề nghị có chút bất đắc dĩ. "Bọn con chỉ mang đủ sữa bột cho các con dùng một ngày, ở thêm một ngày nữa thì không đủ cho chúng nó uống." Cô cũng muốn ở lại nhưng không thể để bọn trẻ con bị đói.
"Cái này không sao." Đường Ức Mai không coi là gì, cười nhẹ lắc đầu.
"Hai đứa nhân lúc còn chút thời gian lại đi mua ít là được chứ gì?" Con gái vất vả lắm mới về một chuyến, con rể thì lại được người yêu mến như vậy, bà thật sự không muốn hai người họ về nhanh như thế.
Nhìn thấu được ý của mẹ vợ, Tô Hàng cười gật đầu trước khi Lâm Giai trả lời. "Vâng, hai bọn con ở lại thêm một ngày nữa."
Đường Ức Mai thấy Tô Hàng đồng ý, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Bà khó giấu nụ cười vẫy vẫy tay với hai người, cười nói: "Vậy hai đứa đi mua sữa bột trước đi, bọn trẻ để chúng tôi trông."
"Dạ." Tô Hàng đáp lời rồi nghĩ ngợi lại bế Lục Bảo lên.
"Lục Bảo cứ mang theo cùng đi luôn đi, nếu không một lát nữa khi ngủ, không có ba mẹ bên cạnh sẽ không dễ ngủ được."
Nhìn Lục Bảo một cái, Đường Ức Mai cười khổ: "Được thôi." Bà lại lo lắng nói thêm: "Hai đứa đi đường cẩn thận chút, đừng cho nó phơi nắng, lúc vào siêu thị thì tốt nhất là bịt tai cho nó, kẻo nó bị giật mình." Nói đến con cái, Đường Ức Mai lập tức trở nên lải nhải.
Lâm Bằng Hoài liếc mắt nhìn bà, không biết nói gì: "Được rồi được rồi, hai đứa trẻ không phải trẻ con, bà đừng có nói nhiều như vậy."
"Tôi không phải sợ chúng nó quên sao." Đường Ức Mai trừng mắt với Lâm Bằng Hoài, rồi lại dặn dò Tô Hàng và Lâm Giai hai câu. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, hiểu ý gật đầu.
"Sẽ không quên đâu." Sự yêu thương của thế hệ trước dành cho con cái không hề thua kém họ.
...
Rời khỏi cổng chính, Tô Hàng và Lâm Giai ôm Lục Bảo chạy nhanh ra bãi đỗ xe. Những người quen ở xung quanh, thỉnh thoảng chào hỏi Lâm Giai, đồng thời tò mò đánh giá Tô Hàng. Cũng may không ai nói gì trước mặt hai người họ, phần lớn chỉ là tò mò.
Ôm Lục Bảo lên xe, thấy cô bé không khóc không nháo, chỉ tò mò đánh giá xung quanh, Lâm Giai lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cưng chiều vươn tay nhẹ nhàng xoa lên trán Lục Bảo, mấy cọng tóc bị gió thổi dựng lên.
"Ngồi chắc vào." Tô Hàng cười nhìn ra phía sau, rồi khởi động xe.
Trước khi lên đường, anh nhíu mày, trong đầu không tự giác hiện lên một vấn đề. Đó chính là tối nay ở nhà mẹ vợ thì hai vợ chồng mình sẽ ngủ ở đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận