Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1252: Cái này không thể đạp cho một cước?

Chương 1252: Cái này không thể đạp cho một cước?
Rất nhanh, sau khi luyện tập một hồi những nhiệm vụ Tô Hàng sắp xếp cho hắn, Cung Thiếu Đình liền dừng lại. Hắn lén lút liếc mắt nhìn về phía Tô Hàng, lúc này, Tô Hàng đang toàn tâm toàn ý cầm công cụ nhỏ, loay hoay cây trâm trong tay, cũng không để ý đến động tĩnh bên này của Cung Thiếu Đình.
Điều này làm Cung Thiếu Đình càng lớn mật hơn, trực tiếp bỏ nhiệm vụ Tô Hàng giao cho sang một bên, rồi kéo ghế nhích lại gần phía Tô Hàng, như vậy mới có thể nhìn rõ hơn một chút.
Tô Hàng vẫn không phát hiện, đợi đến khi Tô Hàng quay đầu lại thì điểm tì vết nhỏ trên cây trâm cũng đã được hắn chữa trị xong.
"Hô ~ cuối cùng cũng làm xong, như vậy có lẽ có thể để Lâm Giai đưa cho mụ mụ của Trương Thốc Xúc." Tô Hàng thở một hơi, nhìn cây trâm trong tay, hài lòng nói.
"Cuối cùng cũng sửa xong điểm tì vết nhỏ này sao? Sẽ không còn chút tì vết nào nữa chứ?" Thấy thế, Cung Thiếu Đình không nhịn được xông tới, sau đó hỏi. Hắn chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu rồi, vội vàng nhận lấy cây trâm từ tay Tô Hàng, rồi cẩn thận xem xét.
"Ai ai ~" Cẩn thận xem xét toàn bộ cây trâm, Cung Thiếu Đình càng nhìn càng thích, đây mới là một món châu báu hoàn mỹ, đơn giản mà nói là đẹp toàn diện, không tìm ra được bất kỳ khuyết điểm nào.
"Thật quá đẹp..." Sau khi xem xét kỹ hồi lâu, Cung Thiếu Đình vẫn không nhịn được cảm thán nói.
"Nhìn đủ chưa? Ngươi mà còn nhìn tiếp chắc phải tính theo giờ đấy, ta còn muốn thu tiền đấy." Thấy vậy, Tô Hàng không nhịn được trêu chọc một tiếng. Hắn ngược lại không ngại cho Cung Thiếu Đình nhìn thêm vài cái, nhưng cây trâm này cuối cùng vẫn phải đưa cho mụ mụ Trương Thốc Xúc, nếu Cung Thiếu Đình nhìn rồi làm nó bị thêm tì vết thì hắn biết tìm ai để nói lý lẽ?
"Vẫn chưa nhìn đủ, đương nhiên chưa nhìn đủ, loại tác phẩm nghệ thuật tinh xảo này, nhìn thế nào cũng không đủ, sư phụ ngài ra giá đi, cái trâm này cho ta mượn nhìn thêm chút nữa." Cung Thiếu Đình vừa nói vừa định chuyển khoản cho Tô Hàng. Hắn muốn trả tiền cho Tô Hàng để có thêm thời gian nhìn cây trâm.
"Cút qua một bên đi, đúng là muốn nhìn quá, lát nữa ta còn phải lấy ra để đóng gói nữa." Nghe vậy, Tô Hàng không nhịn được cười mắng một tiếng. Cung Thiếu Đình, tên đồ đệ dở hơi này, thường xuyên khiến hắn dở khóc dở cười, có lúc tụ tập cùng Tứ Bảo, lại càng có thể làm ra những chuyện không hợp lẽ thường.
"Sư phụ, ngươi cho ta nhìn thêm chút nữa nha, chỉ một lát thôi..." Nghe vậy, Cung Thiếu Đình thấy chiêu trả tiền không có tác dụng, liền làm nũng như một cô gái. Mấy ngày nay, mỗi lần cây trâm được Tô Hàng chỉnh sửa một chút, nhìn lại càng hoàn mỹ thêm, dù nhiều ngày như vậy Cung Thiếu Đình vẫn cảm thấy nhìn không chán. Có lẽ, đây chính là ma lực độc hữu của một món đồ trang sức hoàn mỹ.
"Ngạch Ách~" Nghe vậy, Tô Hàng không khỏi rùng mình một cái, cảm giác cả người mình nổi da gà hết lên. Vì bộ dạng làm nũng của Cung Thiếu Đình thật sự quá khó coi. Nếu không phải cây trâm đang ở trong tay Cung Thiếu Đình, mà nếu xông lên đoạt thì có thể va phải cây trâm, nếu không Tô Hàng thật muốn đá một cái. Không, là muốn đá thẳng vào mặt Cung Thiếu Đình mới xứng đáng với cái lớp da gà vừa nổi trên người hắn.
"A? Không đúng rồi!" Đúng lúc này, Tô Hàng không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng, rồi nhìn về phía bàn làm việc của Cung Thiếu Đình.
"Sao vậy sư phụ?" Nghe vậy, Cung Thiếu Đình cũng hơi sững sờ, theo ánh mắt của Tô Hàng nhìn lại, trong lòng không khỏi có một dự cảm không lành.
"Lúc trước ta sửa cây trâm này, không phải đã sắp xếp cho ngươi một nhiệm vụ sao?" "Ta nhớ ta có nói với ngươi, đợi ta làm xong cây trâm này sẽ xem kết quả luyện tập của ngươi, kết quả của ngươi vứt đi đâu rồi?" Ngay sau đó, Tô Hàng nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi. Cung Thiếu Đình dạo này càng ngày càng lười biếng, mỗi lần đều thừa dịp hắn chuyên tâm điêu khắc hoặc là dùng tay ra hiệu, lén lút chạy tới xem trộm hoặc là lười biếng.
"Khụ khụ... Sư phụ, ta vừa làm xong một nửa bài luyện tập nhỏ mà ngươi giao cho ta, chẳng qua là thấy ngươi sắp làm xong nên mới qua nhìn xem, trâm này lập tức trả lại cho ngươi." Nghe vậy, Cung Thiếu Đình giật mình ho khan một tiếng, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, suýt chút nữa đã không nghĩ ra lý do để giải thích hợp lý. Vừa nói, hắn vừa không nỡ đưa cây trâm trả cho Tô Hàng, rồi ngoan ngoãn đi về phía bàn làm việc của mình, tiếp tục bài luyện tập còn dang dở.
Tuy Cung Thiếu Đình nói đã hoàn thành một nửa bài luyện tập Tô Hàng giao cho, nhưng kỳ thực chắc đến 10% cũng chưa xong.
"Ai~" Đối với việc này, Tô Hàng chỉ bất đắc dĩ thở dài một hơi, cũng không vạch trần Cung Thiếu Đình, dù sao đến lúc đó chỉ cần Cung Thiếu Đình nộp bài tập của hắn là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận