Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 332: Chúng ta đến cái ôm công chúa a!

"Tứ Bảo..." Tô Hàng bất đắc dĩ nhìn đứa con trai nghịch ngợm trước mắt, thở dài.
Nhân viên công tác bên cạnh thấy vậy cũng không nhịn được bật cười.
Lâm Giai nghe thấy tiếng động, muốn quay đầu nhìn một chút.
Nhưng vì đang trang điểm, cô chỉ có thể cố nén ý định đó.
"Khụ... Tô tiên sinh, tôi đưa ngài và con của ngài đến phòng nghỉ chờ nhé? Lâm tiểu thư trang điểm có lẽ sẽ mất một lúc."
Nhân viên công tác mỉm cười, ân cần đề nghị.
Nghe vậy, Tô Hàng bế Lục Bảo lên rồi đứng dậy: "Vậy làm phiền mọi người."
"Không phiền phức, phòng nghỉ của bạn bè ngài tôi cũng đã sắp xếp rồi."
Nhân viên công tác nói xong, chủ động giúp ôm Đại Bảo.
Tiểu gia hỏa đột nhiên bị người dì không quen ôm lấy, có chút không thích ứng, khẽ xoay người.
Nhưng chỉ nhìn dì vài lần, cậu liền ngoan ngoãn trở lại.
"Con tên là Đại Bảo phải không?"
Thấy Đại Bảo ngoan như vậy, nhân viên công tác cười hỏi một câu.
Nhưng Đại Bảo cũng không có phản ứng gì.
Sau khi nhìn dì một lúc, cậu im lặng quay đầu lại, nhìn về phía ba ba.
Dường như chỉ có ba ba ở đó, cậu mới an tâm để dì ôm.
Thấy Đại Bảo dường như không ngốc nghếch như vậy, Tô Hàng cũng yên tâm phần nào.
Lần lượt mang mấy đứa nhỏ vào phòng nghỉ, khi Tô Hàng đi vào thì thấy Chu Phàm và Trịnh Nhã Như đang xem tivi, ăn đồ ăn vặt trong tiệm.
"Lão Tô, cậu tới rồi."
Trịnh Nhã Như vẫy tay với Tô Hàng, nghiêng đầu hỏi: "Tiểu Giai đâu?"
"Giai Giai còn đang trang điểm."
Tô Hàng nói xong, đặt Lục Bảo xuống ghế sô pha, tiện tay trải tấm thảm nhỏ nhân viên công tác đưa cho cô bé.
"Vậy thì cứ từ từ chờ đi."
Trịnh Nhã Như nói xong, cắn hạt dưa: "Chắc phải mất cả tiếng đồng hồ mới xong."
"Lâu vậy sao?"
Chu Phàm nghe vậy thì trừng lớn mắt, kinh ngạc.
Liếc nhìn Chu Phàm, Trịnh Nhã Như nhún vai nói: "Con gái trang điểm, nhất là trang điểm toàn mặt thì vài tiếng đồng hồ đã là ít."
"...Vậy được."
Chu Phàm im lặng gật đầu, tiếp lời: "Trước đây tôi còn không tin, bây giờ thì đã tin rồi."
"Ăn chút gì không?"
Vừa cảm khái một câu, Chu Phàm liền đưa đồ ăn tới trước mặt Tô Hàng.
Thấy thế, Tô Hàng lắc đầu: "Tôi ăn điểm tâm rồi, giờ không đói bụng."
"Ừm."
Trịnh Nhã Như lại nhét một viên kẹo vào miệng, nhíu mày hỏi: "Mọi người không chụp ngoại cảnh à?"
Bây giờ ảnh cưới đều có chụp ngoại cảnh.
Nếu muốn chụp ngoại cảnh thì mang theo mấy đứa nhỏ sẽ khá bất tiện.
Hiểu ý Trịnh Nhã Như, Tô Hàng giải thích: "Có chụp ngoại cảnh, nhưng là ngày mai."
"Ngày mai bố mẹ ở nhà trông con giúp, tôi với Giai Giai đi chụp ngoại cảnh."
"Vậy thì đỡ vất vả hơn nhiều." Trịnh Nhã Như gật gù.
Ban đầu, cô còn định nếu Tô Hàng và Lâm Giai bận quá thì ngày mai sẽ đến giúp một tay.
Nhưng có người lớn hỗ trợ thì cũng không cần nữa.
...
Thời gian còn lại, mọi người vừa trò chuyện vừa chờ đợi.
Trong lúc đó, Nhị Bảo và Ngũ Bảo chơi mệt nên đã ngủ một giấc.
Đến gần một tiếng sau, một nhân viên công tác quay lại.
"Tô tiên sinh, Lâm tiểu thư đã chuẩn bị xong, người lớn đi chụp trước đi, lát nữa rồi mang theo các bé."
"Cái này..."
Nghe vậy, Tô Hàng có chút lo lắng nhìn mấy đứa nhỏ.
Lúc này mấy đứa nhỏ đang chơi đồ chơi mang theo, ngược lại không hề khóc nháo.
"Yên tâm đi, bọn tôi ở đây trông mà, có gì thì gọi cậu."
Chu Phàm thấy Tô Hàng không yên lòng, liền cười nói.
Thấy vậy, Tô Hàng mỉm cười, yên tâm đi theo nhân viên công tác rời đi.
Vì anh rời đi khá im lặng, nên mấy nhóc đang mải chơi cũng không để ý ba ba đã đi.
Ngũ Bảo thì trông thấy nhưng cũng không lên tiếng, tiếp tục cúi đầu chơi đồ chơi của mình...
"Tô tiên sinh, bên này."
Nhân viên công tác đưa tay chỉ đường, dẫn Tô Hàng đi về phía phòng chụp.
Sau khi đi ngoằn ngoèo chừng vài phút, cả hai cuối cùng cũng tới một căn phòng chụp đã được trang trí xong.
"Ở bên trong."
Nhân viên công tác nói xong thì chỉ vào phòng chụp.
Gật đầu với nhân viên công tác, Tô Hàng chậm rãi đi vào phòng.
Bên trong phòng, Lâm Giai đang ngồi lặng lẽ chờ đợi.
Cạch... cạch...
Nghe thấy tiếng bước chân, đoán được Tô Hàng đã đến, cô vội vàng đứng dậy.
Chiếc váy đuôi cá bằng lụa cũng rủ xuống theo động tác của cô.
Ban đầu tầm mắt của Tô Hàng tập trung vào mấy đạo cụ.
Nghe thấy tiếng dép lê cót két, anh quay đầu nhìn về phía có tiếng động.
Khi nhìn thấy Lâm Giai, ánh mắt anh hơi trầm xuống, trái tim cũng đập nhanh một nhịp.
Chiếc váy đuôi cá bằng lụa ôm sát dáng người lồi lõm, đường cong gợi cảm, lộ ra vẻ cao quý.
Tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ được phô diễn một cách trọn vẹn.
Mái tóc dài thường ngày không uốn giờ được làm xoăn nhẹ, phía sau được búi lên một cách đơn giản và có chút lộn xộn.
Những lọn tóc xoăn nhẹ bên tai phác họa khuôn mặt thanh tú, rủ xuống đến tận xương quai xanh trắng nõn.
Tóc xoăn sau gáy thì tự nhiên rủ dọc theo cổ và lưng.
Khẽ hít một hơi sâu, Tô Hàng chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Giai.
Lâm Giai có chút ngượng ngùng ngẩng đầu, ngón tay nghịch nghịch lọn tóc bên tai, chớp đôi mắt hạnh ướt át, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Đẹp không?"
"Ừm, rất đẹp, chỉ là có chút hối hận khi đã chọn bộ váy này."
Tô Hàng vừa nói vừa nghiêng người nhẹ về phía trước, tiện tay ôm Lâm Giai vào lòng.
Nghe thấy câu nói có chút không thuận tai này, Lâm Giai nhíu đôi mày thanh tú, khó hiểu nói: "Vì sao? Không phải rất đẹp sao?"
"Đẹp thì có đẹp."
Tô Hàng nghịch lọn tóc bên tai Lâm Giai, nhíu mày nói: "Chỉ là chỉ hợp cho mình ta nhìn."
"..."
Nghe vậy, Lâm Giai sững sờ.
Một giây sau, cô nhanh chóng hiểu được ý của Tô Hàng, gương mặt trắng nõn trong nháy mắt đỏ bừng.
Vành tai sau lớp tóc che phủ cũng đỏ ửng lên.
"Cũng đâu phải lúc nào cũng mặc mà..."
"Ừ, chỉ giới hạn hôm nay thôi."
Tô Hàng nhướng mày, kéo tay Lâm Giai đi vào vị trí chụp hình mà thợ quay phim chỉ định.
Nhìn cặp trai tài gái sắc này, thợ quay phim không khỏi cảm thán.
Hiệu quả chụp hình này còn có thể so với người mẫu chuyên nghiệp.
"Chúng ta ôm nhau trước nhé?"
Mỉm cười với hai người, nữ thợ quay phim bắt đầu tìm tư thế.
Nghe vậy, hai tay Tô Hàng tự nhiên ôm lấy eo Lâm Giai.
Lâm Giai ngượng ngùng dừng lại rồi đưa tay ôm chặt Tô Hàng, vòng qua dưới tay anh.
Một giây sau, tiếng chụp ảnh vang lên.
Thợ quay phim vừa chụp, vừa liên tục chỉ dẫn.
"Xích lại gần một chút, đúng rồi!"
"Động tác tiếp theo, Lâm tiểu thư tựa đầu vào trước ngực Tô tiên sinh, không sai, chính là như vậy, cười lên!"
"Sau đó Lâm tiểu thư ngẩng đầu lên, Tô tiên sinh nhìn Lâm tiểu thư thật sâu."
"Rất tốt! Rất tuyệt vời."
"Được rồi, chúng ta sang động tác tiếp theo."
"Tô tiên sinh, Lâm tiểu thư, chúng ta đến cái ôm công chúa nhé!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận