Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1696: Chân tướng sự tình

Chương 1696: Chân tướng sự việc
Sau khi tìm thấy Huyên Huyên, Tô Hàng lập tức dùng bộ đàm liên hệ với nhân viên công tác ở khu cảnh quan. Báo bình an đồng thời cũng bảo bọn họ không cần tiếp tục tìm kiếm nữa. Nhưng trước mắt cục diện chật vật khó coi này, Tô Hàng và Lý Thành Thiên vẫn còn chút nghi ngờ. Lý Thành Thiên phụ trách chăm sóc Huyên Huyên, còn Tô Hàng thì nắm chặt bả vai người áo đen đang tìm cách bỏ trốn.
Có lẽ bị nắm đau, người áo đen nhăn nhó mặt mày, cau chặt lông mày: "Các ngươi làm gì vậy? Ta đâu phải người xấu, sao lại đánh ta? A? Cứu mạng!" Chắc thấy Tô Hàng biểu lộ quá nghiêm túc, nắm đấm giơ cao, tưởng là muốn đánh người, người áo đen không ngừng giải thích van xin tha thứ.
Tô Hàng hừ lạnh một tiếng: "Ở khu cảnh quan dụ dỗ trẻ con, còn dám nói không phải người xấu?" Lúc này, Huyên Huyên có chút tỉnh táo lại mở miệng: "Anh trai này thật sự không phải người xấu đâu, là do con gặp sự cố khi leo núi, chính anh ấy đã giúp con đấy!"
Tô Hàng và Lý Thành Thiên càng nghe càng thấy lạ, nếu là giúp người, vậy tại sao người áo đen lại giấu một đứa bé ở nơi vắng vẻ thế này, mà không đưa cô bé đi tìm người lớn? Dựa trên tôn chỉ không bỏ sót một kẻ xấu và không oan uổng người tốt, Tô Hàng quyết định hỏi rõ ràng chuyện này đầu đuôi ra sao.
Huyên Huyên ngập ngừng giải thích, Tô Hàng và Lý Thành Thiên mới biết được chân tướng sự việc. Hóa ra, sau khi đoạt giải quán quân vũ đạo, Huyên Huyên đã có sự thay đổi về tâm tính, dường như cô bé có mong muốn hơn thua trước đây. Khi mọi người cùng nhau leo núi, cô bé không cam tâm bị tụt lại phía sau, âm thầm so bì với những người khác. Cô bé muốn bỏ lại mọi người một mình lên đỉnh, để có thể khoe khoang với các bạn nhỏ khác. Nói đến đây, Huyên Huyên mặt đỏ lên, có vẻ cũng hơi xấu hổ: "Lúc đó con không nghĩ nhiều, chỉ cắm đầu leo lên, đến khi quay lại thì không thấy mọi người đâu nữa..."
Lúc đó, Huyên Huyên mới ý thức được mình có lẽ đã đi lạc với mọi người. Dù sao cũng là trẻ con, gặp phải tình huống này ít nhiều gì cũng có chút hoảng loạn. Thêm nữa, số lượng du khách và nhân viên trên đỉnh núi bỗng dưng giảm đi, Huyên Huyên thật sự hơi sợ. Cô bé định ở lại chỗ cũ chờ mọi người phía sau tới, nhưng không ngờ lại gặp phải nguy hiểm. Hóa ra, khu phong cảnh tự nhiên này nổi tiếng với việc thường xuyên có khỉ xuất hiện quanh đỉnh núi. Khỉ thường không tấn công người, nhưng nếu có khách du lịch mang theo cặp sách hay túi, khỉ sẽ tụ tập thành đàn đến cướp đoạt đồ đạc của mọi người. Trong lúc chờ đợi ở ven đường, Huyên Huyên lấy balo xuống, định lấy nước uống, liền gặp phải hai con khỉ không có đạo đức, xông tới cướp mất chiếc cặp sách trên tay Huyên Huyên với tốc độ nhanh như chớp.
Nói đến đây, vành mắt Huyên Huyên cũng đã đỏ hoe. Trong túi có những giấy chứng nhận và giấy khen quan trọng, nếu bị cướp mất, cô bé sẽ rất buồn. Bất đắc dĩ, Huyên Huyên quên cả nguy hiểm, một mình chui vào bụi cây đuổi theo khỉ.
Nghe đến đó, Lý Thành Thiên và Tô Hàng đều thót tim, Lý Thành Thiên ôm chặt lấy vai Huyên Huyên: "Sao con lại liều lĩnh vậy hả? Con có biết việc mình làm nguy hiểm cỡ nào không? Nếu bị lạc trong bụi cây, không tìm được đường ra thì sao? Trên núi này không có sóng điện thoại, ba phải đi đâu mà tìm con đây?" Dường như nhớ lại sự gian khổ và lo lắng trong quá trình tìm kiếm, lúc này Lý Thành Thiên có chút kích động, không kìm chế được. Huyên Huyên rất tủi thân, khẽ gật đầu: "Con biết lỗi rồi, lần sau sẽ không liều lĩnh như vậy nữa..."
Và trong quá trình đuổi theo khỉ, Huyên Huyên quả nhiên bị mất phương hướng, đồng thời bị ngã trật chân trong bụi cỏ. Đây chính là quá trình Huyên Huyên và người áo đen gặp nhau.
Tô Hàng trừng mắt nhìn, ánh mắt rơi vào người áo đen. Đột nhiên ý thức được mình có lẽ đã đánh nhầm người, vội vàng buông tay ra: "Là ngươi cứu Huyên Huyên sao? Vậy hai người gặp nhau thế nào?" Người áo đen xoa xoa bả vai bị nắm đau, giải thích đầu đuôi câu chuyện: "Tôi là sinh viên học viện mỹ thuật, cứ mỗi cuối tuần lại lên đây vẽ phác thảo, tôi vào bụi cây tìm kiếm tư liệu và cảm hứng, không ngờ lại gặp một cô bé bị ngã trên đất, bị lạc mất người nhà..."
Qua giới thiệu, Tô Hàng biết được người thanh niên áo đen tên là Lý Tiểu Bình, quả thật là một thanh niên tốt thấy việc nghĩa hăng hái làm. Khi phát hiện Huyên Huyên bị ngã, anh đã vội vàng đỡ dậy và hỏi han, thực sự là muốn giúp Huyên Huyên tìm người nhà bị lạc. Nhưng lúc đó, Huyên Huyên vẫn luôn nhớ tới chiếc cặp sách bị khỉ cướp mất, khóc nức nở không ngừng. Lý Tiểu Bình thấy vậy cũng mềm lòng, liền cõng Huyên Huyên, giúp cô bé tìm khỉ ở xung quanh.
Đây cũng chính là nguyên nhân Tô Hàng và Lý Thành Thiên nhìn thấy một chuỗi dấu chân nam giới trong bụi cỏ, Lý Thành Thiên trợn mắt, chợt nhớ ra điều gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận