Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 538:: Tham gia nãi nãi thơ đọc diễn cảm

Chương 538: Tham gia thi đọc thơ của bà nội.
Bởi vì đã hứa với mấy đứa nhóc kia là sẽ trải nghiệm du thuyền thêm một lần nữa. Lại ở Quảng tỉnh chơi thêm nửa tháng, Tô Hàng dứt khoát đặt trước một chuyến du thuyền tám ngày bảy đêm, mang cả nhà đi để trải nghiệm du thuyền một cách triệt để và thực chất. Đến ngày thứ ba thì Ngũ Bảo xuất hiện dấu hiệu say sóng. May mà không nghiêm trọng. Tiểu gia hỏa bị choáng váng đầu hai ngày, rồi cũng thích ứng được với tình huống này. Nhưng sau khi đã trải nghiệm cảm giác say sóng, nàng hoàn toàn mất hết hứng thú với việc đi du thuyền. Sau khi đã hài lòng lênh đênh trên tàu mấy ngày còn lại, mấy đứa nhóc mới chịu theo ba ba, mẹ về nhà. Lúc đi, năm sáu cái rương hành lý đều trống không. Đến khi về, mỗi cái rương hành lý đều đã nhét đầy ắp. Tô Hàng thậm chí còn mua thêm một cái rương hành lý để tiện cho lão mụ mua sắm. Đến khi về tới trang viên, một đám người lớn trực tiếp ngồi bệt xuống ghế sô pha. Sáu đứa nhóc cũng cắm đầu vào phòng ngủ nhỏ, nằm ngáy o o bắt đầu.
"Không được, mệt quá..." Hít một hơi, Lâm Duyệt Thanh bất đắc dĩ lắc đầu: "Thật không muốn đi chơi nữa."
"Bây giờ thì ngươi nói thế thôi." Tô Thành lắc đầu, ha ha cười nói: "Đến lúc nào đó lại đòi đi chơi xem, ngươi còn có thể không tích cực hay sao?"
Nghe vậy, Lâm Duyệt Thanh xấu hổ trợn mắt một cái, nói: "Vậy thì đợi lúc khác rồi tính, trong khoảng thời gian này ta chỉ muốn ở nhà, không muốn đi đâu hết."
"Vậy còn buổi thi thơ của người cao tuổi thì sao? Cũng không đi à?"
"... "
Nhớ đến việc hai ngày nữa mình phải tham gia buổi thi thơ kia, Lâm Duyệt Thanh lại cảm thấy bất đắc dĩ. Thực ra cái buổi thi này không phải do chính bà muốn tham gia, hoàn toàn là do bị ép buộc.
"Mẹ, mẹ đăng ký thi thơ hả?" Tô Hàng cười một tiếng, ném cho mẫu thân ánh mắt hiếu kỳ.
Khẽ ho một tiếng, Lâm Duyệt Thanh lúng túng nói: "Cái gì mà, thì là do khu phố tổ chức một buổi thi nhỏ ấy mà."
"Mẹ không thích tham gia à, hay là để con đi thay cho."
Nghe vậy, Tô Hàng giật mình: "Hóa ra mẹ không tự nguyện à?"
"Đừng có nhắc nữa." Lâm Duyệt Thanh im lặng lắc đầu, mặt mày mất kiên nhẫn. Bà không thích nhất tham gia mấy hoạt động này, nghĩ tới thôi cũng đã thấy phiền phức rồi. Hết lần này tới lần khác người nhờ lại là hàng xóm có quan hệ tốt. Mà người ta là vì bệnh nên không tham gia được. Không còn cách nào, bà chỉ có thể đứng ra thôi.
Nhìn vẻ mặt phiền muộn của lão mụ, Tô Hàng khẽ cười: "Không sao, đến lúc đó con mang Tiểu Thần với bọn nó đến cổ vũ cho mẹ."
Nghe vậy, mắt của Lâm Duyệt Thanh trong nháy mắt trợn tròn: "Thế thì không được, ta còn chưa chuẩn bị gì cả."
"Con mà để Tiểu Thần với bọn nó đi thì có phải là để bà nội mình mất mặt hay không?"
"Vậy thì mẹ phải chuẩn bị cẩn thận một chút chứ." Tô Thành thêm vào.
Nghe vậy, Lâm Duyệt Thanh thở dài. Bà cũng muốn chuẩn bị cẩn thận chứ. Nhưng mà bảo bà học thuộc một bài thơ dài như thế, thật sự là rất khó.
"Ta đã bao nhiêu năm không học thuộc thơ rồi." Lắc đầu nói một câu, Lâm Duyệt Thanh lại lần nữa thở dài. Nghe vậy, mọi người nhịn không được cười ồ lên...
... Đã nói là sẽ dẫn mấy đứa nhóc đi xem bà nội thi đọc thơ, vậy thì đương nhiên phải thực hiện. Đến cuối tuần, Tô Hàng cùng Lâm Giai mang theo mấy đứa nhóc, theo giờ mà lão ba cung cấp, đến địa điểm tổ chức thi đúng giờ. Nói là địa điểm, thực ra cũng chỉ là một cái công viên mà thôi. Các ông bà lão trong khu phố tự mang ghế, tụ tập ở một nơi vắng vẻ ít người, tạo thành một vòng tròn. Người muốn đọc thơ thì đứng ở một bên chờ đợi. Mấy đứa nhóc vừa ngồi xuống, mắt đã tinh nhanh trông thấy nhũ mẫu đang chờ ở đằng xa. Mắt sáng lên, chúng vội vàng giơ tay gọi Tiểu Chiêu.
"Bà ơi!"
"Bà ơi, chúng ta ở đây nè!"
Tam Bảo và Tứ Bảo lớn tiếng gọi, trong nháy mắt vang vọng xung quanh. Thấy vậy, Tô Hàng cùng Lâm Giai vội vàng ngăn bọn chúng đừng có la lớn. Dù sao thì mọi người xung quanh đều im lặng, mấy đứa nhóc mà tùy tiện la hét thì sẽ có vẻ không lễ phép. Tuy vậy, mấy ông bà lão xung quanh cũng không hề tỏ ra bất mãn, ngược lại nhao nhao cười rộ lên. Không ít ánh mắt cũng hướng theo phía mấy đứa nhóc gọi mà nhìn đến Lâm Duyệt Thanh. Thấy mấy đứa cháu trai, cháu gái nhiệt tình như vậy, mặt Lâm Duyệt Thanh đỏ bừng, cảm thấy một trận bất đắc dĩ. Bà vốn đã thấy hơi xấu hổ rồi, vì những người đứng trước, đứng sau bà đều không quen lắm. Giờ mấy đứa cháu trai, cháu gái gọi một tiếng, bà lập tức trở thành tiêu điểm trong đám đông.
"Cố lên nhé." Người phụ nữ đứng trước mặt bà, cười ha hả quay đầu lại cổ vũ một câu.
Nghe vậy, Lâm Duyệt Thanh lúng túng cười gật đầu. Bà hiện giờ rất nghi ngờ, không biết mình có thực sự đọc thơ trôi chảy được không. . . Mà trong khi bà đang xoắn xuýt, mấy đứa nhóc đã ngoan ngoãn ngồi xuống. Có điều, ngoan ngoãn ngồi xuống cũng không có nghĩa là chúng không có vấn đề gì. Mấy đứa nhóc đảo mắt nhìn nhau, ngầm ý nhìn về phía ba ba, mẹ. Vô số câu hỏi bắt đầu quanh quẩn bên tai Tô Hàng và Lâm Giai.
"Ba ơi, bà nội muốn đọc thơ gì vậy?"
"Có phải là bài 'Gặt lúa buổi trưa' không ạ? Tiểu Nhiên cũng biết bài 'Gặt lúa buổi trưa' đấy ~ "
"Tiếu Tiếu biết nga nga nga!"
"Ba ơi, tụi con có thể đọc cùng bà nội được không?"
"Mẹ ơi, mấy chú, mấy dì kia đọc thơ gì vậy?"
"Đọc thơ có lâu lắm không ạ?"
Đối mặt với vô số câu hỏi oanh tạc của mấy đứa nhóc, Tô Hàng và Lâm Giai trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Cùng với việc chúng lớn lên, hiện tại đã đến cái tuổi tò mò, thích hỏi nhiều. Hễ gặp chuyện gì là bọn chúng sẽ hỏi liên tục. Nếu như không trả lời, bọn chúng thậm chí có thể hỏi lại nhiều lần. Nếu như hỏi quá nhiều lần mà vẫn không nhận được đáp án, cảm xúc của chúng sẽ trở nên thất vọng. Bất đắc dĩ nhìn nhau cười một tiếng, Tô Hàng và Lâm Giai chỉ còn cách lần lượt trả lời hết những câu hỏi này của chúng. Mãi cho đến khi buổi thi đọc thơ bắt đầu, mấy đứa nhóc mới chịu yên tĩnh lại để không quấy rầy người khác. Lâm Duyệt Thanh xếp ở vị trí thứ năm. Thấy bà nội vẫn chưa đến lượt, mà mấy người đọc thơ phía trước lại đọc khó hiểu quá, mấy đứa nhóc bắt đầu ngáp liên tục. Nghe được một hồi thì chúng bắt đầu mất dần kiên nhẫn. Nhưng vì ba ba, mẹ đều ngồi im lặng một bên, những người khác cũng đều đang chăm chú lắng nghe, cho nên dù mấy đứa nhóc muốn chơi thì cũng phải nín nhịn. Mãi cho đến cuối cùng, Lục Bảo đã bắt đầu gà gật ngủ. Đầu tiểu nha đầu cứ gục xuống, trực tiếp chạm vào vai của ba. Một bên tóc búi bị đè xuống, xẹp thành một mảng. Cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa bên cạnh đang ngủ ngon lành, Tô Hàng dở khóc dở cười. Đúng lúc anh định bế tiểu nha đầu dậy để ngủ thì mẫu thân cầm bài thơ ra sân khấu. Thấy thế, Tô Hàng vội vàng lay Lục Bảo tỉnh lại.
"Tiểu Nhiên, bà nội ra sân rồi."
"Bà nội?" Mơ màng mở mắt ra, Lục Bảo lơ mơ nhìn về phía trước. Trong mơ hồ, nàng chú ý đến bóng dáng của bà nội, miệng nhỏ mở ra, trực tiếp vui vẻ giơ tay nhỏ: "Bà nội cố lên ~ Tiểu Nhiên tặng bà nội một nụ hôn thật to ~"
Bạn cần đăng nhập để bình luận