Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1094: Thứ này có thể bán cho ta sao

"Sư phụ, đôi tay của ngài rốt cuộc là thế nào vậy? Mỗi một nhát dao xuống đều khiến con mở rộng tầm mắt!" Cung Thiếu Đình không kìm được mà tán thưởng. Hắn nhận thấy càng xem Tô Hàng điêu khắc, Cung Thiếu Đình càng kinh ngạc.
"Luyện tập thôi, thiên tài tương đương 99% mồ hôi cộng thêm 1% thiên phú, đặc biệt là ngành điêu khắc này, càng phải cố gắng luyện tập mới được." Tô Hàng vỗ vai Cung Thiếu Đình, mặt không đỏ tim không đập mà nói.
Thực ra, kỹ năng điêu khắc này là hệ thống cho hắn, đồ vật hắn được cho không. Trước khi lên đại học, đến việc cầm dao điêu khắc như thế nào hắn còn không biết.
"Vâng, sư phụ nói đúng!" Nghe vậy, Cung Thiếu Đình gật đầu thật mạnh, không nghe ra có gì không ổn. Lúc này, hắn ngược lại có chút ghen tị với Lục Bảo, người ta từ nhỏ đã đi theo Tô Hàng học điêu khắc, khả năng tiếp thu rất mạnh, tuổi còn trẻ mà trình độ điêu khắc đã đủ để so với nhiều đại sư.
Bất quá, rất nhanh hắn tỉnh lại, việc mình học muộn một chút thì sao? Hắn cũng không kém! Nếu không được thì sau này sẽ dành thêm chút thời gian vào việc này, có câu chuyện xưa tốt, chim nhỏ dậy sớm có sâu ăn, cần cù bù siêng năng. Hắn tin tưởng, nếu mình cố gắng học thì dù không đạt tới trình độ của Tô Hàng, ít nhất cũng đuổi kịp Lục Bảo, chẳng lẽ hắn lại không bằng một đứa bé sao?!!
Một lát sau, Tô Hàng lại bắt đầu động thủ điêu khắc. Lần này khác với vừa rồi điêu khắc hình dáng tổng quan, lần này là chi tiết, càng quan trọng hơn là thủ pháp!
Tô Hàng còn chưa bắt đầu, Cung Thiếu Đình đã chờ sẵn bên cạnh, không muốn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào. Nếu không sợ Tô Hàng không vui, hắn đã muốn lấy máy quay phim tới ghi lại rồi về từ từ nghiên cứu.
Cung Thiếu Đình đứng bên cạnh bàn làm việc của Tô Hàng, Tô Hàng thì đứng điêu khắc. Vì tỏ lòng tôn kính, Cung Thiếu Đình từ đầu cũng không dám kéo ghế ngồi xuống, chân lúc này đã mỏi nhừ. Nhưng hắn vẫn không biết mệt, mắt chăm chú nhìn chằm chằm.
Chỉ thấy Tô Hàng lần này lấy ra hai con dao điêu khắc nhỏ hơn, còn có rất nhiều dụng cụ tinh vi và tiểu công cụ, trong đó có mấy cái, hắn còn không gọi được tên. Khi điêu khắc thực sự, thủ pháp của Tô Hàng so với lúc nãy có chuyển biến rất lớn, lúc thì trượt, lúc thì vê chậm, lúc thì gấp khúc.
Những động tác trong mắt người thường khô khan này, Cung Thiếu Đình lại xem đến mê mẩn, dần dần chìm đắm trong đó, không thể tự kiềm chế. Lúc này, hắn chỉ thấy thủ pháp điêu khắc của Tô Hàng có thể xưng là một loại nghệ thuật, mang một vẻ đẹp đặc thù.
Sau thời gian tiếp xúc, Cung Thiếu Đình học thiết kế trang sức đã không chỉ để hoàn thành lời hứa, mà còn thực sự thích loại hình này. Hiện tại, ở trong phòng làm việc của Tô Hàng, hắn lại phát hiện một đại lục mới, sở thích của hắn lại tăng thêm một món.
Không biết qua bao lâu, Tô Hàng cuối cùng cũng dừng động tác, một tác phẩm nghệ thuật sống động như thật, hoàn mỹ không tì vết dần hiện ra trên bàn.
"Đẹp quá!"
Ực ~ Cung Thiếu Đình mắt nhìn chằm chằm tác phẩm điêu khắc trên bàn, không kìm được mà nuốt nước miếng. Hắn có một loại xúc động mãnh liệt muốn chiếm làm của riêng.
"Sư phụ, thứ này có thể bán cho con không? Con nguyện ý trả gấp đôi giá!" Ngay sau đó, Cung Thiếu Đình vội vàng nói, hắn rất thích tác phẩm điêu khắc này. Cung Thiếu Đình tin rằng, thứ này mà lọt ra ngoài thì đừng nói là giá gấp đôi, có lẽ giá gấp ba cũng sẽ không đủ cầu. Dù sao danh tiếng của Tô Hàng ở đó, đến lúc đó chắc chắn sẽ gặp phải vô số người điên cuồng tranh giành, mà thứ không thiếu nhất trên thế giới này chính là người có tiền.
"Không được, đây là đồ người ta đặt làm, bán cho cậu, tôi làm sao ăn nói với người ta?" Tô Hàng liếc Cung Thiếu Đình một cái rồi hỏi ngược lại. Nếu không phải là đồ đặt trước thì hắn cũng không ngại bắt chẹt thằng nhóc Cung Thiếu Đình một vố, dù sao hắn cũng không thiếu tiền, tiền nhiều không có chỗ tiêu. Bản thân bây giờ dù không lo ăn mặc nhưng còn một lão bà và sáu đứa con phải nuôi, tiền tự nhiên càng nhiều càng tốt.
Sau đó, Tô Hàng thu tác phẩm điêu khắc tốt, hiện tại còn chưa hoàn thành, quay lại còn phải đánh bóng nữa. Bất quá, đánh bóng không phải là việc tỉ mỉ gì, cũng không cần phải gấp gáp nhất thời, hôm nay làm việc cũng đủ rồi, cứ tới đây thôi.
"Được thôi..." Cung Thiếu Đình tiếc nuối nhìn Tô Hàng thu đồ vào, dường như không giấu nổi sự thèm muốn. Đến khi Tô Hàng cất vào trong tủ, Cung Thiếu Đình mới thu lại ánh mắt, hơi động đậy người. Không cử động còn đỡ, vừa cử động Cung Thiếu Đình thiếu chút nữa mất nửa cái mạng nhỏ.
"Ôi ~ ôi ~" Vừa rồi còn rất tốt, một giây sau Cung Thiếu Đình đã nhăn răng kêu rên, toàn thân đau buốt nhức khiến hắn liên tục hít khí lạnh. Vừa rồi chỉ lo nhìn Tô Hàng điêu khắc mà gần như quên cả thời gian, xem lại mới biết, trời cũng sắp tối. Cung Thiếu Đình cũng đã giữ một tư thế này cứng đờ hơn nửa ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận