Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 763: Thực sự là chơi phong sinh thủy khởi

Chương 763: Đúng là chơi đâu ra đấy
Nghe những lời này, lũ trẻ con không khỏi ngẩn người.
Phản ứng một lúc, Tứ Bảo huých huých phía trước, có chút khó tin nói: "Ba ơi, thật sao?"
"Thật." Tô Hàng thẳng thắn gật đầu.
Lại im lặng một lát, Lục Bảo mới nhỏ giọng nói: "Chúng con vẫn nghĩ là ba chưa từng làm qua chuyện như vậy đó."
Nghe vậy, Tô Hàng khẽ cười, xoa đầu Lục Bảo nói: "Sao? Cảm thấy hình tượng vĩ đại của ba trong lòng các con thay đổi, không còn vĩ đại như vậy sao?"
"Dạ không phải." Tiểu gia hỏa lắc đầu, đung đưa chân, nói ra tiếng lòng chung của mấy anh chị em.
"Chúng con vẫn luôn cảm thấy, ba quá hoàn hảo quá hoàn hảo, chuyện gì ba cũng sẽ làm, trước giờ sẽ không mắc sai lầm."
"Cho nên chúng con liền muốn cố gắng một chút càng cố gắng, phải giống như ba, không thể làm ba và mẹ mất mặt."
Nói đến đây, Lục Bảo có chút ngại ngùng thè lưỡi.
Đại Bảo liền nói tiếp: "Sau khi cố gắng một thời gian, chúng con phát hiện dù cố gắng thế nào, hình như cũng không bằng ba."
"Trước kia chúng con còn lén nói với nhau, cảm giác ba không giống một người thật, giống nhân vật chính trong phim hoạt hình hơn."
Nghe được những đánh giá này của các con về mình, Tô Hàng hơi sững sờ.
Anh lại chưa từng nghĩ, mình lại có hình tượng như vậy trong lòng bọn trẻ.
"Ba ơi, trước đây chúng con áp lực lắm!" Tam Bảo bĩu môi nhỏ, lộ ra một tia tủi thân.
Lời này của bé cũng không sai.
Trước kia khi phát hiện mình mãi mãi không thể hoàn hảo như ba, bọn trẻ rất áp lực, sợ làm ba mất mặt.
Tô Hàng nghe vậy, vừa định nói vài câu, Tứ Bảo lại vội nói: "Nhưng mà nghe ba nói vừa rồi, chúng con đột nhiên cảm thấy khoảng cách với ba thay đổi gần hơn!"
"Thì ra ba cũng sẽ mắc sai lầm, cũng không hoàn hảo như vậy."
Nói đến đây, mặt bé con nghiêm nghị, lại nghiêm túc nói tiếp: "Nhưng ba vẫn luôn là ba tốt nhất của chúng con!"
"Ừ, ba mãi mãi là ba tốt nhất của chúng con!" Nhị Bảo nói xong cũng nhoẻn miệng cười.
Ngũ Bảo gật gật đầu, cũng đồng tình nói: "Chúng con càng thích ba như vậy."
"Vậy à..."
Lặng lẽ nhìn lũ trẻ, khóe miệng Tô Hàng nhếch lên: "Ta cũng vậy."
"Dù các con có mắc sai lầm hay không, các con vẫn là bảo bối mà ta yêu thương nhất."
Cười nhạt một tiếng, anh lại nói tiếp: "Hồi bé ta cũng thường xuyên mắc sai lầm, không ai là hoàn hảo cả."
"Mắc sai lầm không sao, chỉ cần có thể nhận sai và chịu sửa chữa, đó là con ngoan."
"Đương nhiên, trước kia ta có nói với các con một số sai lầm thuộc về nguyên tắc, tuyệt đối không được phạm phải."
Nói xong, Tô Hàng nghiêm mặt.
Lũ trẻ vội vàng gật đầu, đảm bảo: "Những sai lầm đó, chúng con nhất định sẽ không phạm!"
"Ừ, tốt lắm."
Cười khen lũ trẻ một câu, Tô Hàng suy nghĩ một chút, liền nói: "Mua máy tính rồi, các con có muốn chơi trò chơi không?"
"Hả?"
Lũ trẻ không ngờ chủ đề chuyển nhanh như vậy, nhất thời có chút không kịp phản ứng.
Nhưng câu hỏi này, quả thật làm bọn chúng khó xử.
Vì trước giờ, bọn chúng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Suy nghĩ kỹ càng một hồi, lũ trẻ ngơ ngác lắc đầu.
Tô Hàng cười nói: "Có rất nhiều trò chơi rất hay đấy, đến lúc đó các con có thể thử một chút."
"Ba ơi, ba biết trò nào chơi hay không?" Lũ trẻ tò mò nhào tới.
Suy nghĩ cẩn thận một vài trò mà mình từng chơi, Tô Hàng gật đầu: "Ừ, có một vài trò khá là vui, nhưng ba thích, các con chưa chắc đã thích."
"Không sao, chúng con có thể thử một chút!" Lũ nhóc hớn hở nói.
Nhìn dáng vẻ có chút vội vàng của chúng, Tô Hàng bất lực cười nói: "Được rồi, sau khi về, tìm vài trò các con có thể chơi, cho các con thử xem."
"Ba tốt nhất!"
Lục Bảo mím môi cười, làm nũng ôm lấy cánh tay anh.
Một bên chủ tiệm nhìn cảnh tượng ấm áp này, ho khẽ nói: "Tuy rằng, tôi không muốn ngắt lời mọi người, nhưng cấu hình máy tính này, vẫn nên xem qua có được không."
Chủ tiệm nói xong, đưa một tờ cấu hình cho Tô Hàng.
Liếc qua một lần, Tô Hàng không ý kiến gật đầu.
Tất cả cấu hình đều thuộc hàng tốt nhất hiện tại, anh không có gì muốn đổi.
Chỉ là màu của thùng máy, có thể để lũ trẻ tự chọn một cái.
Tô Hàng nói chuyện này với lũ trẻ, chúng lập tức phấn khích đi cùng chủ tiệm lựa chọn.
Mười mấy phút sau, Đại Bảo, Ngũ Bảo chọn màu trắng, Nhị Bảo và Lục Bảo chọn màu hồng phấn, sau đó Tam Bảo và Tứ Bảo chọn màu đen.
Xác định thời gian lắp ráp máy tính xong và giao máy, Tô Hàng liền dẫn lũ trẻ rời khỏi cửa hàng, tiếp tục tản bộ trong siêu thị máy tính.
Đến khi lũ trẻ chơi chán, anh mới dẫn bọn chúng về nhà.
Hai ba ngày sau, sáu chiếc máy tính được giao thẳng tới cửa.
Đi kèm màn hình màu sắc tương ứng, đặt ngay ngắn dưới đất.
"Oa..."
Nhìn những chiếc máy tính mới toanh trước mắt, mắt lũ trẻ sáng lên.
Chúng đưa tay chạm vào máy tính của mình, từng động tác đều rất cẩn thận.
Nhìn cử chỉ của bọn trẻ, Tô Hàng và Lâm Giai nhìn nhau cười, bắt đầu giúp chúng bày máy tính trong thư phòng.
Trong quá trình này, lũ trẻ không ngừng nhắc nhở ba mẹ phải cẩn thận, sợ máy tính của mình bị trầy xước hỏng.
Đến khi tất cả máy tính được đặt xong, bọn trẻ mới yên tâm, rồi trực tiếp kéo ghế ngồi trước máy tính của mình.
Dù đây là chiếc máy tính đầu tiên chúng sở hữu, nhưng chúng vẫn biết cách khởi động.
Thành thục khởi động máy tính, nhìn màn hình lớn trước mắt, lũ trẻ lập tức mừng rỡ.
Tứ Bảo còn thành thục mở game dò mìn, sau đó mong chờ quay đầu nhìn ba mẹ.
"Ba mẹ, con có thể chơi dò mìn không ạ?"
Nghe vậy, Tô Hàng cười khẽ: "Chơi đi."
Thấy ba đồng ý, Tứ Bảo nhếch miệng cười, lập tức điều khiển chuột bấm.
Bé lần lượt bấm theo quy luật, tuyệt nhiên không chạm vào một quả bom nào.
Thấy bé có tài năng như vậy, Tô Hàng và Lâm Giai đều kinh ngạc.
"Không ngờ đấy."
Tô Hàng lắc đầu, chậm rãi đi đến bên cạnh Tứ Bảo.
Nhìn bé chơi game dò mìn đâu ra đấy, anh thậm chí có chút khâm phục.
Thấy thế, Đại Bảo cũng chạy tới.
Trong chốc lát, Tứ Bảo trở thành tiêu điểm của mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận