Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1613: Tứ bảo làm mất

"Ừm, vẫn là các tôn tử tôn nữ của ta ngoan!" Mẹ của Tô Hàng là Lâm Duyệt Thanh nói xong, liền nở một nụ cười vui vẻ. "Được được được, ta nói không lại các ngươi, ta nhận thua được chưa?" Tô Hàng bất đắc dĩ lắc đầu. Mặc dù ăn Tết, xác thực có tục lệ làm phong phú đồ ăn, nhưng điều này không có nghĩa là phải làm hơn hai mươi món. Không chỉ khiến mẹ cùng nhạc mẫu mệt lả, mà hâm đi hâm lại những thức ăn này, sẽ còn dễ làm đồ ăn biến chất. Hắn chỉ muốn mọi người ăn uống lành mạnh mà thôi. Lúc này Lâm Giai ở bên cạnh nhẹ nhàng đụng vào người Tô Hàng, sau đó cười lắc đầu. Tô Hàng biết, Lâm Giai ý là muốn hắn đừng nói nữa. Rất nhanh đến giờ ăn điểm tâm, các bảo bối ngồi thành một hàng, Tô Hàng lại đột nhiên phát hiện Tứ Bảo không có ở vị trí. "Kỳ lạ, Tứ Bảo đâu rồi?" Tô Hàng cau mày tìm khắp nhà một vòng, nhưng không thấy bóng dáng Tứ Bảo. "Sáng nay sau khi ta rời giường, liền không thấy em ấy." Đại Bảo nói một cách nghiêm túc, "Lúc đó ta còn tưởng em ấy đi vệ sinh chứ!" Nghe Đại Bảo nói, Lâm Giai nhíu mày, nàng như thể đột nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía bốn vị lão nhân. "Lúc ngủ tôi nghe tiếng đóng cửa, là mọi người đi ra đóng cửa hay là Tứ Bảo đi ra vậy?" Bốn người lớn tuổi nghe Lâm Giai hỏi vậy đều ngớ người, họ nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu. Thấy bốn người lớn tuổi phản ứng như vậy, mặt Lâm Giai càng tối sầm lại. Bởi vì lúc đó Tô Hàng đang ngủ bên cạnh cô, như vậy, người duy nhất có khả năng mở cửa đi ra chỉ có thể là Tứ Bảo. Nghĩ tới đây, Lâm Giai đứng dậy đi ra ngoài cửa. Tô Hàng cũng đứng lên đi theo, đồng thời hắn không quên trấn an bốn người lớn tuổi. "Ba, mẹ, mọi người ở nhà trông năm đứa nhỏ, đừng để chúng chạy lung tung, mọi người cứ cho chúng ăn cơm trước đi. Đừng lo, chắc Tứ Bảo chỉ là ham chơi nên mới ra ngoài." Sau khi trấn an người lớn tuổi xong, Tô Hàng liền đi theo Lâm Giai chạy ra ngoài. "Em đi thang máy xuống đi, anh sẽ đi tìm từng tầng, có thể là thằng bé ngủ mớ, đi đến những tầng khác rồi." Tô Hàng nói với Lâm Giai, rồi quay người đi về phía cầu thang thoát hiểm. Tìm một vòng lớn, Tô Hàng cũng không tìm thấy dấu vết của Tứ Bảo, khi anh xuống lầu phát hiện Lâm Giai cũng vậy, dù cả người đầy mồ hôi nhưng trên mặt vẫn lộ rõ vẻ lo lắng. Không cần nói, chỉ cần nhìn biểu hiện của đối phương, họ cũng biết chắc chắn vẫn chưa tìm được Tứ Bảo. Lúc này mẹ của Lâm Giai là Đường Ức Mai cũng gọi điện đến hỏi thăm. Vì Lâm Giai ra ngoài vội vàng không mang điện thoại, nên bà mới gọi đến Tô Hàng. "Không có chuyện gì đâu mẹ, tuy bọn con chưa tìm được Tứ Bảo, nhưng vừa rồi đã hỏi bảo vệ, Tứ Bảo không có đi ra ngoài, hiện tại bảo vệ cũng đang giúp tìm camera, có lẽ là thằng bé mộng du đến chỗ nào rồi ngủ." Tô Hàng vẫn dùng lý do Tứ Bảo có thể mộng du để qua loa tắc trách nhạc mẫu, nhạc mẫu cũng hiểu, con rể giờ đang rất lo lắng tìm con, nên cũng không nói gì thêm, vội vàng cúp máy. "Tứ Bảo! Tứ Bảo!" Lâm Giai đã đi tìm một vòng lớn, thật sự không tìm được nên tuyệt vọng gọi lớn. "Tô Trác! Tô Trác!" Tô Hàng thì gọi thẳng tên thật của Tứ Bảo. Tô Hàng biết tiếp tục như vậy không phải là cách, anh nghĩ đến việc thúc giục nhân viên bảo vệ. "Thưa anh Tô, thật xin lỗi, tối qua có một số hộ dân đốt pháo, làm hỏng đường dây camera. Nên có rất nhiều chỗ chúng tôi không tra được." Nhìn nhân viên bảo vệ vẻ mặt áy náy xin lỗi, Tô Hàng chỉ cảm thấy lòng mình lạnh đi. Con của mình làm sao có thể bị mất trong ngày Tết như thế? Thấy vẻ mặt Tô Hàng không tốt, nhân viên bảo vệ vội xua tay giải thích: "Nhưng mà anh Tô cứ yên tâm, chúng tôi từ tối hôm qua đến sáng nay luôn để ý, không có đứa trẻ nào đi ra từ cổng lớn cả!" Nghe nhân viên bảo vệ nói vậy, Tô Hàng trong lòng mới có chút hy vọng. Có điều, trong cả khu dân cư này, Tứ Bảo có thể đi đâu được? Tô Hàng đột nhiên nhớ ra mấy ngày trước, khi mình đang giúp Tứ Bảo mặc quần áo, Tứ Bảo đã từng nói, ở dưới tầng hầm gửi xe cậu đã nhìn thấy một con mèo cái đang mang thai, con mèo cái đó rất đẹp. Lúc đó Tứ Bảo còn nài nỉ Tô Hàng, mong được mang con mèo cái đó về nhà. Chỉ là dù sao đó cũng là mèo hoang, mà trong nhà lại có trẻ con, nên Tô Hàng không đồng ý. Nghĩ tới đây, Tô Hàng vội chạy về phía gara tầng hầm của khu dân cư. Khi Tô Hàng chạy đến gần gara, quả nhiên nghe thấy tiếng Tứ Bảo. "Hoa Hoa, cậu ăn nhiều một chút đi. Bây giờ còn có rất nhiều mèo con đang đợi cậu cho ăn đó, cậu nhất định phải giữ sức khỏe. Dù ba ba mẹ không cho tớ nuôi cậu, nhưng tớ cũng sẽ cố mang nhiều đồ ăn ngon cho cậu..." Bên cạnh nhà xe, trong một cái thùng bỏ hoang, một con mèo Dragon Li đang nằm trên miếng vải rách lót trên chiếc hộp giày, xung quanh con mèo Dragon Li đó, còn có sáu con mèo con có hoa văn tương tự. Mà Tứ Bảo đang ngồi xổm trước con mèo đó, từng chút từng chút đút đồ ăn cho mèo Dragon Li. Tô Hàng tiến đến nhìn kỹ, phát hiện đó chính là món cá đêm giao thừa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận