Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1374: Vô sự không đăng tam bảo điện

Chương 1374: Vô sự không lên điện Tam Bảo
Ở chung với đồ đệ này lâu như vậy, Tô Hàng cũng coi như hiểu rõ nàng tường tận, hắn hiện tại không tin những chuyện ma quỷ mà Cung Thiếu Đình vừa nói.
"A? Chuyện gì vậy?"
Nghe vậy, Cung Thiếu Đình vẫn còn giả ngốc, cứ như mang mấy bình rượu và đồ bổ này đến thật sự là để hiếu kính Tô Hàng vậy.
"Ta với ngươi quen nhau không phải một hai ngày, vô sự không lên điện Tam Bảo, nếu ngươi không muốn nói thì ta bắt đầu luôn buổi điêu khắc hôm nay, sau này đừng lằng nhằng với ta nữa."
Tô Hàng nhíu mày, đến nước này rồi mà nàng vẫn còn giả bộ với hắn? ! !
Nếu hắn không cố gắng dạy dỗ Cung Thiếu Đình cái tên nhóc thối này, có lẽ Cung Thiếu Đình sẽ không hiểu vì sao Tô Hàng lại thành sư phụ của hắn!
"Ấy ấy ~ Sư phụ, sư phụ, con nói, con nói không được sao?"
Vừa nghe Tô Hàng nói vậy, Cung Thiếu Đình lập tức sợ hãi, vội vàng lên tiếng.
Gừng càng già càng cay!
"Nói, đừng lề mề nữa." Tô Hàng nói thẳng, hắn không muốn vòng vo mất thời gian, tốn nước bọt.
"Sư phụ, người cất hết mấy thứ này đi rồi con sẽ nói."
Cung Thiếu Đình vẫn không nói thẳng vào vấn đề, ngược lại đưa mấy thứ đồ đang cầm trên tay đẩy về phía Tô Hàng.
Đối với mấy bình rượu và đồ bổ này, Tô Hàng liếc mắt cũng không thèm nhìn.
"Ngươi cứ nói có chuyện gì đi, nếu không nói thì thôi, trực tiếp bắt đầu học điêu khắc hôm nay, hoặc ngươi tự mình luyện tập cũng được." Tô Hàng nói, hắn không bị trò này qua mặt đâu.
Cầm đồ của người ta thì ngắn tay, ăn đồ của người ta thì mềm miệng, nếu bây giờ mà nhận những thứ này thì lát nữa Cung Thiếu Đình có đưa ra chuyện gì, e rằng hắn cũng phải gật đầu.
Lỡ như chuyện đó không tốt đẹp gì, hoặc là chuyện làm hắn khó xử, thì mọi chuyện lại khác.
"Đừng, đừng, đừng mà sư phụ, con nói, con nói."
Thấy Tô Hàng quay người, Cung Thiếu Đình lập tức cuống lên, vội vàng chạy tới.
"Chả là hôm trước con thấy y phục của ngài tinh xảo quá, nên là..." Cung Thiếu Đình đang nói, vừa nói đến đây, Tô Hàng đã đoán ra mục đích của nàng.
"Nên ngươi hoặc ba mẹ ngươi muốn nhờ ta giúp xem bệnh cho người khác đúng không?"
Tô Hàng trực tiếp hỏi, mắt không ngừng lóe lên, như đang nghĩ ngợi điều gì.
"Đúng, đúng, sư phụ người lợi hại quá, đúng là liệu sự như thần, ngài chính là Gia Cát Lượng thời nay."
Nghe vậy, Cung Thiếu Đình gật đầu liên tục, tiện thể vỗ mông ngựa, đây cũng là sở trường của nàng.
"À..." Nghe vậy, Tô Hàng bật cười một tiếng, nhưng cũng không để ý Cung Thiếu Đình nói gì.
Ngày thường, Cung Thiếu Đình nịnh nọt hắn, về cơ bản toàn là kiểu thay đổi cách nói, Tô Hàng đã miễn nhiễm với mấy kiểu đó rồi.
"Sư phụ người cười, vậy coi như người đồng ý nha?"
Thấy thế, Cung Thiếu Đình thừa cơ xông lên, muốn nhanh chóng chốt hạ.
"Chờ chút, ta có nói gì đâu, ngươi cứ nói rõ tình hình thế nào rồi ta suy nghĩ xem có nên đồng ý không đã."
Nghe vậy, Tô Hàng vội vàng xòe tay ngăn Cung Thiếu Đình lại, rồi hỏi.
Dù bình thường thỉnh thoảng có ra tay cứu người, nhưng Tô Hàng cũng không phải là kẻ dễ dãi, ai nhờ cũng giúp.
"À, là ông ngoại của con, tình trạng của ông ấy có lẽ cũng giống như chú Lý hôm trước, cũng không xuống giường được, mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường, nhưng mà người ông ấy không cảm thấy đau đớn gì hết..."
Nghe vậy, Cung Thiếu Đình gật gù, bắt đầu kể về tình hình sức khỏe của ông ngoại.
"Haiz ~"
Nghe xong, Tô Hàng thở dài một hơi, sau đó im lặng nhìn Cung Thiếu Đình.
Người không cảm thấy đau đớn mà Cung Thiếu Đình lại còn nói giống với bệnh của Lý Chính Thành, sao có thể so sánh như vậy được?!
"Sư phụ, sao vậy, chẳng lẽ bệnh của ông ngoại con nghiêm trọng lắm sao, không chữa được sao?"
Thấy Tô Hàng thở dài, Cung Thiếu Đình lại tưởng là do bệnh của ông ngoại, lập tức hoảng hốt.
"Không có gì, hỏi một chút, ông ngoại của ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Tô Hàng lắc đầu, rồi hỏi, trong lòng đã có một vài suy đoán.
"Ông ngoại con ấy à, chắc qua hai tháng nữa là đến sinh nhật bảy mươi tuổi."
Cung Thiếu Đình nghĩ một chút, rồi trả lời ngay, hắn tuyệt đối không quên chuyện này.
Gần như mỗi năm sắp đến sinh nhật ông ngoại, Cung Mậu Nhan và Trương Vân đều nhắc nhở hắn về sớm thăm nom hoặc là chuẩn bị quà cáp.
"Vậy thì đúng rồi..."
Nghe vậy, Tô Hàng khẽ thì thầm một câu, đối với suy đoán của mình trong lòng lại càng thêm chắc chắn.
"Sao vậy? Ông ngoại con vẫn cứu được chứ?" Cung Thiếu Đình lại nhào tới hỏi.
Nghe vậy, khóe miệng Tô Hàng khẽ nhếch lên, Cung Thiếu Đình là muốn cứu ông ngoại hắn, hay là đang mong chờ ông ngoại mình xảy ra chuyện?!
"Tình hình cụ thể thế nào thì phải đợi ta qua xem mới biết được." Tô Hàng trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận